Chương 46
Ôm người mình thích, dù bao lâu cũng đều cảm thấy không đủ.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Lạc Táp vẫn tựa trán trên hõm vai của anh, nhắm mắt và không hề suy nghĩ gì, chỉ ngửi mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Thơm giống như mùi hương kẹo bạc hà mà cô mua cho anh.
"Lạc Lạc."
Tưởng Mộ Tr anh gọi cô một tiếng.
Lạc Táp hơi hơi ngẩng đầu, cũng không đáp lại anh, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cằm anh. Râu đã được cạo, chỉ để lại một chiếc cằm sạch sẽ.
Tưởng Mộ Tranh cúi đầu, lấy mặt mình cọ vào mặt cô, mềm mại nhẵn nhụi. Anh lại cọ thêm nữa, thấp giọng nói: "Hèn gì em thích ăn lòng trắng trứng."
Lạc Táp không rõ nguyên do: "Hả?"
"mặt trắng như trứng gà ấy."
"..."
Cô dung sức ngón tay chọc vào hông anh, tỏ vẻ bất mãn.
Tưởng Mộ Tranh cười khẽ, thích cô làm nũng như vậy, anh chống trán mình lên trán của cô, hai chóp mũi chạm nhau, lông mi hai người đều dài, khi chớp mắt cũng cọ cọ vào nhau.
Hơi thở ấm áp dây dưa, môi răng cách nhau chưa đến 2cm.
Tưởng Mộ Tranh lại tới gần hơn nữa, kề môi mình sát vào môi cô một chút, anh tính hôn cô nhưng không muốn đột ngột, muốn cho cô đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý, phàm là cô có một chút không muốn, đêm nay anh sẽ không hôn cô.
Lạc Táp không nhúc nhích, hơi thở rõ ràng càng gấp gáp hơn.
Gió rất lớn, nhưng cả hai đều cảm nhận được âm thanh chấn động nơi lồng ngực của đối phương.
Sau đó Lạc Táp khẽ nhắm mắt, Tưởng Mộ Tranh được sự cho phép từ cô, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô một chút, Lạc Táp không khỏi rùng mình một cái.
Một cái hôn thôi, anh còn có thể trêu chọc thành như vậy.
Tưởng Mộ Tranh ngậm lấy môi dưới của cô, bắt đầu từ khóe môi bên phải rồi di chuyển sang bên trái, khi thì mút vào môi trên của cô, khi thì nhẹ nhàng cắn một chút. Ngay trước khi cô bị đau, anh đã lập tức nhả ra, rồi lại tiếp tục mút vào.
Lần đầu tiên Lạc Táp được nhận một nụ hôn cẩn thận đến vậy. Chưa quá hai phút cô đã bị hôn đến ý loạn tình mê, hô hấp rối loạn.
Cô không tự giác ôm chặt eo anh hơn, cằm cũng hơi nâng lên, phối hợp với góc độ hôn môi của anh.
Nụ hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước như thế, chỉ có tình cảm, không có dục vọng.
Sạch sẽ, thuần túy, tốt đẹp.
Có lẽ đây là cảm giác của mối tình đầu ở độ tuổi mười mấy?
Lạc Táp nghĩ như vậy.
Tưởng Mộ Tranh hôn xong môi dưới, lại bắt đầu hôn lên môi trên. Lần này vẫn là từ phải sang trái, khi hôn đến giữa môi thì anh chợt buông môi cô ra, nhỏ giọng nói: "Anh thử độ đàn hồi của môi em có tốt không nhé."
Lạc Táp hơi mở mắt, chớp chớp vài cái, không hiểu anh có ý gì.
Tưởng Mộ Tranh dùng răng cửa trên dưới cắn môi cô, nhẹ nhàng kéo về sau một chút. Lạc Táp cảm thấy đau, không tự chủ được mà nhân nhượng anh, cả người đều đổ theo dán vào người anh, sau đó nhón mũi chân kề sát môi vào môi anh.
Đại khái là bị hôn đến mức đại não thiếu oxy nên tuy Lạc Táp cảm thấy đau nhưng cũng không trách cứ hay là tức giận mà đánh anh. Ngược lại cô rút bàn tay đang đặt bên hông anh ra, chủ động vòng tay về sau gáy anh, dùng sức giữ chặt, sau đó kéo anh về phía mình, không cho đầu của anh tiếp tục ngã về sau.
Khóe mắt đuôi mày của Tưởng Mộ Tranh đều tràn đầy ý cười, bị cô dùng sức ghìm cổ như vậy, anh lại cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, hư vinh sở hữu của anh đều được thỏa mãn.
Không đành lòng lại lôi kéo môi cô, anh buông ra, cười nói: "Có phải khi còn nhỏ em ăn nhiều kẹo Q.Q lắm đúng không, mềm ghê."
Lạc Táp trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu đi.
Vành tai đỏ ửng.
Hiện tại cả người cô gần như đang treo ở trên người anh, nhưng lại không muốn buông anh ra.
Tưởng Mộ Tranh siết eo cô, lại dùng sức kéo cô áp về phía mình thêm chút nữa, tay trái giữ gáy cô bắt cô quay mặt lại. Anh cúi đầu hôn cô. Hôn xong, anh nói: "Vừa rồi hình như anh bị nhầm trình tự rồi."
Lạc Táp: "??"
Tưởng Mộ Tranh: "Khi còn nhỏ thầy cô dạy chúng ta, mặc kệ là đọc sách hay viết chữ, trình tự đều là từ trái qua phải, từ trên xuống dưới. Vừa rồi anh lại hôn từ phải qua trái, từ dưới lên trên, trình tự đảo lộn hoàn toàn rồi."
Nói rồi, anh thoáng suy nghĩ: "Như vậy đi, chúng ta hôn lại một lần nữa, coi như là sửa chữa sai lầm."
Lạc Táp: "..."
Lần đầu tiên cô nghe nói hôn môi còn phải theo trình tự!
Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: "Hồi xưa khi em học tiểu học, nếu làm sai thì giáo viên sẽ bắt em làm lại mấy lần?"
Lạc Táp: "..."
Cô đoán được anh muốn làm cái gì, ra vẻ không nghe thấy được, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Mộ Tranh lại không thuận theo thì không buông tha, hôn hôn lên chóp mũi cô: "Nhanh nói cho anh biết đi. Nếu em không nói, đêm nay anh sẽ giữ em lại ngay chỗ này, hôn cho đến sáng ngày mai mới thôi, không cho em trở về nghỉ ngơi luôn."
Lạc Táp biết anh nói giỡn nhưng vẫn trả lời lại, có điều chỉ là tương đối cho có lệ: "Một."
Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu: "Vừa nhìn là biết giáo viên của em không có tâm rồi, giáo viên của bọn anh đều bắt làm lại 5 lần đấy, có đôi khi thậm chí là 10 lần. Đặc biệt như trường hợp của anh, 10 bài tính nhẩm lại sai hết 8 bài, giáo viên sẽ bắt anh làm lại 20, 30 lần, nói là quen tay hay việc."
Lạc Táp: "..."
Anh lại nói: "Đã sửa sai thì phải có thành ý, vẫn nên dựa theo thầy cô của anh mà làm đi, 20 lần là ổn. Anh hôn em 20 lần xong thì lần sau sẽ có thể nhớ kỹ trình tự."
Lạc Táp hoàn toàn cạn lời, ngước mắt nhìn anh: "Sao em có cảm giác như em đang cùng " Cô suy nghĩ tìm từ: "Đang cùng một tên ngốc nói chuyện vậy hả."
Tưởng Mộ Tranh cười ha ha, hỏi cô: "Vừa rồi em thoáng dừng lại, có phải vốn dĩ muốn nói anh nhược trí não tàn thiểu năng trí tuệ?"
Lạc Táp: "..."
Ho nhẹ hai tiếng, không nói chuyện.
Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, trầm giọng nói: "Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?"
Đầu ngón tay Lạc Táp hơi co lại, thì ra vừa rồi anh nói mấy thứ từ trái sang phải từ phải sang trái kia, sau đó còn muốn sửa sai gì đó, tất cả đều là để dỗ cho cô vui.
Cô cụp mắt, không nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Tưởng Mộ Tranh dán lên gương mặt cô: "Thật xin lỗi, tối nay để em phải chờ anh lâu như vậy."
Lạc Táp lắc đầu.
Cô vẫn luôn cúi đầu, Tưởng Mộ Tranh liền hôn hôn lên vành tai cô.
Lạc Táp cảm giác ngứa, không khỏi co rúm lại, Tưởng Mộ Tranh ngừng lại, nâng cằm cô lên, lại tiếp tục hôn môi.
Nụ hôn lúc này không còn dịu dàng chậm rãi như trước nữa, đầu lưỡi anh cạy hàm răng cô ra, tiến nhanh vào trong, dùng sức quấn lấy đầu lưỡi của cô, quấy đảo trong đó.
Lạc Táp bị hôn đến phát đau, không khỏi nhíu mày, anh chú ý tới vẻ mặt của cô, động tác chậm lại, cũng không làm gì phức tạp, chỉ cuốn lấy lưỡi cô mà đảo qua đảo lại.
Lạc Táp híp mắt, không biết hôn ngược lại, chỉ có thể mặc cho anh tự tung tự tác.
Nụ hôn trước đó mang lại cảm giác như giọt nước nhỏ xuống mặt nước lặng, róc rách nhẹ nhàng làm người ta lưu luyến đến mức quên đáp trả.
Nụ hôn sâu lúc này thì thật sự giống như là sóng trào mãnh liệt, làm người ta muốn đi chinh phục, khiêu chiến, rồi sau đó trầm mê, hãm sâu vào trong đó, không thể tự kiềm chế được.
Lạc Táp không biết cách thở nên một lúc lâu sau cô bắt đầu hô hấp khó khăn. Hơi thở của Tưởng Mộ Tranh cũng bắt đầu thở dốc, anh rời khỏi miệng cô, ổn định lại hô hấp của mình.
Lồng ngực anh hơi hơi phập phồng, Lạc Táp cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.
Hai người bình tĩnh một lát, Lạc Táp đối mặt với anh, trong lời nói xen lẫn chút rung động, cô nói: "Tưởng Mộ Tranh, chúng ta ở bên nhau đi."
Anh không cần phải theo đuổi cô nữa, anh thích cô, cô cũng thích anh. Hiện tại hai người đã ôm nhau, hôn môi tự nhiên đến như vậy. Nước chảy thành sông, không cần thiết phải đặc biệt chọn một thời điểm nào đó để tuyên bố ở bên nhau, ngay lúc này là vừa vặn thích hợp.
Mặc kệ trước kia ra sao, cũng không biết về sau sẽ thế nào, dù sao cô vẫn muốn cùng anh yêu đương.
Tưởng Mộ Tranh ngẩn ra nửa giây, ngay sau đó lắc đầu: "Không được."
Lần này người sửng sốt lại chính là Lạc Táp, trên mặt cứng đờ.
Anh nói: "Anh mới theo đuổi em hơn mười ngày thôi. Thời gian quá ngắn, còn có rất nhiều chuyện chưa làm cho em mà. Chờ thêm chút nữa đi, ít nhất đến ba hay năm tháng sau, lúc đó em vui vẻ rồi lại đồng ý với anh."
Sợ cô sẽ hiểu sai ý, anh giải thích thêm: "Dù sao mặc kệ hiện tại hay sau này, anh chính là người của em, sẽ không ai đoạt đi được. Tiểu Mễ đã từng nói với anh rằng khoảng thời gian một cô gái được người đàn ông mình thích theo đuổi là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Anh cũng không biết rốt cuộc có phải thật hay không, nhưng anh muốn cho em cảm thụ một chút."
Lạc Táp không biết nói mấy lời ngọt ngào, dù trong lòng rất cảm động, tới miệng lại biến thành: "Không cần đâu, sao phải phiền phức như vậy, em cũng không phải mấy cô bé mười mấy hai mươi."
Tưởng Mộ Tranh mỉm cười: "Đây không phải chuyện phiền hay không phiền mà là anh muốn làm như vậy. Hơn nữa, ai quy định phụ nữ 28 tuổi thì không được yêu đường điên cuồng?"
Lạc Táp lẳng lặng nhìn anh, tất cả niềm vui đều toát lên trong ánh mắt.
Tưởng Mộ Tranh cúi đầu, hôn lên giữa môi cô, anh vừa rời khỏi, môi Lạc Táp đã chủ động dán tới. Anh sửng sốt, Lạc Táp cũng học theo cách thức trước đó của anh, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của anh.
Hô hấp của Tưởng Mộ Tranh cứng lại.
Đêm khuya, xung quanh vốn dĩ đã tối đen, trong đầu anh lại càng hắc hơn.
Trước mắt ngoại trừ cô thì anh không còn nhìn thấy được gì nữa.
Tưởng Mộ Tranh vẫn không nhúc nhích, Lạc Táp khẩn trương muốn chết nên cũng không đoán ra anh đang nghĩ gì, lập tức buông anh ra. Cô còn chưa kịp định thần thì môi Tưởng Mộ Tranh đã áp xuống lần nữa.
Hai người lại hôn đến không kẽ hở.
Theo phản ứng của bản năng, tay Tưởng Mộ Tranh nhấc áo khoác của cô lên, thăm dò vào trong.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào bên hông cô, Lạc Táp giật mình một cái, theo bản năng nghiêng người về sau, muốn né tránh.
Tưởng Mộ Tranh tỉnh táo lại, vội lấy tay ra: "Anh xin lỗi."
Lạc Táp không lên tiếng, chạm trán vào vai anh.
Bỗng nhiên Tưởng Mộ Tranh khom lưng một cái, giữ chắc đùi và eo cô rồi nhấc bổng cô lên. Lạc Táp không có chuẩn bị trước nên bị dọa cho hết hồn, duỗi tay ôm lấy đầu của anh.
Cúi đầu xuống nhìn anh, đúng lúc anh cũng ngửa đầu lên, hai người đối mặt. Anh đã ôm cô như thế này ba lần rồi, cô cũng phần nào đã quen với việc này.
Ánh mắt Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn xoáy sâu vào mắt cô, anh nói: "Ôm em cho cái tay khỏi tự do làm loạn,