Chương 52
Tưởng Mộ Tranh chỉ nói một câu này, sau đó cũng không nói gì thêm.
Du Ngọc không hỏi nhiều, tuy lời này cho người ta cảm giác anh và Lạc Táp ở bên nhau, nhưng khi chưa nắm chắc thì bà không thể hỏi ở trước mặt ngoài.
Lỡ như chúng nó không ở bên nhau thì sao?
Phó tổng của công ty còn đang ở đây.
Bà cười nhạt: "Con bé Lạc Lạc này tính tình ngoan cố, nếu nó có làm gì tùy hứng thì con cố đảm đương một chút nhé. Nào, dì kính con."
Du Ngọc cầm lấy chén rượu, bà và Tưởng Mộ Tranh ngồi cách xa nên chỉ là giơ ly lên từ xa.
Tưởng Mộ Tranh: "Dì khách sáo rồi, là con nên làm."
Cố ý tạm dừng rồi nhấn mạnh: "Con không cảm thấy Lạc Lạc ngoan cố, rất tốt."
Phó tổng chỉ thấy qua Lạc Táp một lần, còn là do nghe thư kí nói đó là con gái ruột của Du tổng, lúc ấy Lạc Táp đang trực ở giao lộ.
Ấn tượng đầu tiên của anh ta về cô là xinh đẹp, đẹp đến mức làm anh ta phải kinh diễm.
Lạnh lùng, mặc dù đang mặc cảnh phục chung nhưng vẫn cảm thấy cô như không dính khói lửa phàm tục.
Lúc ấy có một cậu nhóc hơn 10 tuổi cùng bà đi qua đường, cậu nhóc nghịch ngợm, đèn đỏ rồi nhưng cậu còn chạy qua vạch kẻ ngang.
Bị Lạc Táp chặn lại, túm cổ áo khoác của cậu rồi lôi ngược lại ven đường.
Cậu nhóc không sợ, vừa cười vừa đi lùi, hưởng thụ quá trình bị cô kéo đi.
Lạc Táp dạy dỗ cậu nhóc vài câu, còn dùng sức xoa đầu cậu bé, cầm tay cậu nhóc choàng vào cánh tay người bà.
Sau đó Lạc Táp lại bận rộn đi qua chỗ khác.
Lúc ấy anh ta cảm thấy cô gái này thật ra rất hiền hòa.
Phó tổng tiếp lời Du Ngọc: "Mấy cô bé thời nay ai mà không cso chút tính tình chứ. Đừng nói là Lạc Táp, vợ tôi năm nay 34 tuổi rồi, mà tùy hứng lên thì ngang với con gái tôi."
Du Ngọc cười nói: "Đây là cậu đang mượn cơ hội để khoe ân ái đó hả."
Phó tổng cười ha ha.
Đề tài về Lạc Táp cũng cứ thế trôi qua.
Sở Tư Tư thong thả ung dung gắp đồ ăn trên bàn nhưng khóe mắt cô ta thì nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ gì đó, sau đấy dùng giọng điệu đùa giỡn, làm nũng của mấy cô bé mà nói: "Tưởng tổng, có phải về sau em phải đổi giọng gọi anh là anh rể rồi không?"
Sở Nhất Sơn đưa mắt ra hiệu cô ta đừng nói bừa, nhưng thật ra Du Ngọc thì lại muốn biết cái đáp án này.
Tưởng Mộ Tranh cười nhạt: "Cái này thì phải xem Lạc Lạc có nguyện ý hay không."
Ý cười của Sở Tư Tư nhạt đi không ít: "Chị của em thật hạnh phúc quá."
Rồi cô ta không nói thêm gì nữa.
Ở trong mắt cô ta, Lạc Táp quá mức bình thường, trừ bề ngoài xinh đẹp ra thì những mặt khác chẳng có gì nội trội, tính cách còn khiến người ta ghét bỏ, nhìn kiểu gì cũng không xứng với Tưởng Mộ Tranh.
Bản thân cô ta xem như phần mềm bình thường, nhưng phần cứng thì xuất sắc, giá trị nhan sắc 5 điểm nhưng năng lực bản thân phải 8 điểm. Ngay cả điều kiện như cô ta mà cũng chỉ có thể tìm được bạn trai cỡ cấp bậc này mà thôi, còn là cô ta chủ động theo đuổi.
Mà Tưởng Mộ Tranh thì cho dù là gia thế, diện mạo hay là năng lực cá nhân đều cao hơn bạn trai cô ta không chỉ một bậc.
Ngay sau đó Sở Nhất Sơn chuyển hướng đề tài, khen Lạc Táp một phen rồi bắt đầu nói sang chuyện khác.
Phó tổng cũng tham dự vào, mấy người đàn ông trò chuyện cũng xem như hào hứng.
Du Ngọc không trò chuyện với bọn họ, nghĩ đến Lạc Táp và Tưởng Mộ Tranh ở bên nhau thì trong lòng vui vẻ, tất cả đều hiện rõ ở trên mặt.
Trước đó bà và Đào Doãn Phàm hao tổn tâm huyết tác hợp cho hai đứa nhỏ, không nghĩ tới thật sự thành đôi.
Sở Tư Tư ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt mày Du Ngọc đều tràn đầy ý cười, loại hạnh phúc này đến từ nội tâm, là không thể giả vờ được.
Cô ta vô thức dùng sức cắn môi, cúi đầu ăn cơm nhưng cảm thấy như nhai sáp.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người đứng ở cửa nhà hàng chào tạm biệt.
Du Ngọc đang muốn nói riêng vài câu với Tưởng Mộ Tranh, nhưng xe của anh đã được chạy lại đây, có vẻ đang rất vội nên bà đành phải thôi.
Du Ngọc về đến nhà, tâm trạng hưng phấn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Trong lòng bà, Tưởng Mộ Tranh là ứng cử viên sáng giá nhất để làm con rể của bà. Ngoại hình và gia thế chỉ là một phần, chủ yếu là vì đứa nhỏ này nhân phẩm đều rất tốt lại lương thiện.
Bà cũng coi như hiểu rõ tận gốc rễ về anh, Lạc Lạc gả cho cậu ta sẽ không phải chịu ấm ức.
Kìm nén không được tâm tình vui sướng kia, bà gọi cho Phùng Khiếu Vịnh, tính nói với ông một tiếng là con gái đã yêu đương rồi, nói không chừng sang năm là có thể kết hôn. Rốt cuộc Lạc Lạc và Tưởng Mộ Tranh đều không còn nhỏ nữa.
Bà muốn hẹn Phùng Khiếu Vịnh gặp nhau một bữa, thảo luận một chút về chuyện hôn nhân đại sự của con gái.
Gọi điện thoại hai lần cũng không ai nghe, có lẽ là lại đang bận rồi.
Du Ngọc thở dài, hôn nhân và tình cảm của hai người bọn họ cũng là bị hủy hoại bởi vô số lần không thể liên lạc được như thế này.
Cuối cùng còn lại chỉ là oán trách và mất đi lý trí.
Không gọi được cho Phùng Khiếu Vịnh, Du Ngọc lại gọi điện thoại cho Đào Doãn Phàm, cũng không biết Tưởng Mộ Tranh có nói với người trong nhà hay chưa.
Điện thoại được kết nối, mọi lời khách sáo đều được lược bỏ. Du Ngọc trực tiếp hỏi xem bà ấy có biết chuyện Tưởng Mộ Tranh và Lạc Lạc ở bên nhau hay không.
Đào Doãn Phàm vốn đang mơ màng buồn ngủ, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, nhưng vừa nghe được con trai yêu đương thì kích động bật dậy: "Du Ngọc, bà không gạt tôi đấy chứ? Không đúng, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Thằng ngốc nhà tôi yêu đương rồi?"
Du Ngọc: "..."
Sau đó hai người liền không thể dừng lại được, bắt đầu thảo luận khi nào người lớn hai nhà gặp mặt, khi nào chụp ảnh cưới, phòng cưới sẽ mua ở nơi nào, tiệc cưới là kiểu Trung hay kiểu Tây.
Sau đó nói đến không biên giới, bắt đầu thảo luận mấy chuyện sinh con và những thứ sau đó.
Đào Doãn Phàm nói tốt nhất sinh nhiều một chút, hai người họ không có thời gian chăm thì bà sẽ chăm. Bà muốn đưa cháu gái sang Thụy Sĩ, không bắt nó học tập, cả ngày chỉ cho nó ăn uống vui chơi, dẫn nó đi khắp thế giới để dự các tuần lễ thời trang.
Sở Tư Tư từ trên tầng xuống, điều chỉnh cảm xúc xong, cũng không quan tâm đến Du Ngọc có đang gọi điện thoại hay không, cứ nói: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Du Ngọc.
Du Ngọc còn đang gọi điện thoại, bà nghiêng mắt nhìn sang Sở Tư Tư, chỉ điện thoại của mình, ý là bà đang gọi điện thoại, bảo Sở Tư Tư đợi một lát.
Du Ngọc tiếp tục nói chuyện với Đào Doãn Phàm, Đào Doãn Phàm cũng nghe được tiếng nói qua điện thoại, tưởng là Lạc Táp nên nói với Du Ngọc: "Vậy tạm thời không nói nữa, mấy đứa nhỏ sẽ cho rằng hai chúng ta điên rồi."
Du Ngọc cười: "Được rồi, bà nhanh ngủ đi, có rảnh chúng ta lại tiếp tục."
Tắt điện thoại, Du Ngọc hỏi cô ta: "Chuyện gì vậy?"
Sở Tư Tư: "Là thế này ạ, bạn trai con và ba mẹ anh ấy biết con có một người chị khác cha khác mẹ, hai ngày nữa bọn họ sẽ tới Bắc Kinh và nói là muốn gọi cả chị của con đến, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm. Lần trước ở New York là chúng ta mời bọn họ, lần này bọn họ đặc biệt lại đây mời chúng ta."
Vài tiếng chị này, Sở Tư Tư là căng da đầu mà gọi, sau khi gọi xong thì trong lòng vô cùng nghẹn khuất, uất ức khó chịu.
Sắc mặt Du Ngọc thay đổi: "Lạc Lạc bận lắm, sợ là không có thời gian."
Sở Tư Tư: "Chúng ta chọn lúc chị ấy được nghỉ ấy."
Du Ngọc: "Đến lúc đó rồi nói sau, mấy ngày nay nó đang cáu kỉnh với mẹ kìa."
Sở Tư Tư kéo cánh tay của bà: "Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì, sợ chị của con không vui đúng không? Chuyện giữa con và chị ấy đã qua 18, 19 năm rồi. Còn không