Đường Một Chiều

Chương 67


trước sau

chương 67
Trong lúc ăn cơm, Phùng Khiếu Vịnh và Tưởng Mộ Tranh nói đến chuyện kinh doanh dầu mỏ của anh. Phùng Khiếu Vịnh không hiểu lắm chuyện trong giới kinh doanh, chỉ quan tâm hỏi xem hiện tại làm ăn có được không. Tưởng Mộ Tranh nói cũng không tệ lắm, bởi vì thị trường rộng.
Phùng Khiếu Vịnh trầm tư một lúc, lát sau hỏi anh: "Có từng nghe qua thương nhân nào tên lão Viễn không? Malaysia, vùng Tam Giác Vàng, vùng Trung Đông, hình như đều có thị trường của hắn ta."
Còn lão Viễn tên thật là gì, trông như thế nào thì bọn họ không có bất kỳ manh mối gì.
Tưởng Mộ Tranh khựng lại, giống như đã nghe qua ở đâu nhưng không nhớ rõ, lúc ấy cũng không để tâm. Anh nói không có ấn tượng, lại hỏi Phùng Khiếu Vịnh: "Có liên quan đến vụ án của mọi người?"
Phùng Khiếu Vịnh gật đầu, không nói thêm gì nữa, chuyển sang đề tài khác.
Sau đó lại nói tới Nhị ca của Tưởng Mộ Tranh, Phùng Khiếu Vịnh không quên trêu chọc Tưởng Mộ Tranh: "Tiểu Ngũ à, trước kia còn theo Nhị ca gọi Phùng đại ca, rồi từ Phùng đại ca đến chú Phùng, lại đến ba, trong lòng có cảm tưởng gì?"
Tưởng Mộ Tranh: "... Vẫn cảm thấy ba là dễ nghe nhất."
Phùng Khiếu Vịnh cười ha ha, Lạc Táp ở dưới bàn đá ông hai cái, híp mắt nhìn ông, ánh mắt ra hiệu cho ông không được làm Tưởng Mộ Tranh khó xử.
Tưởng Mộ Tranh cũng thấy được động tác nhỏ của Lạc Táp, trong lòng vui vẻ tự đắc không thôi, ăn cơm xong thì xung phong ôm hết việc rửa chén đĩa và lau dọn bếp.
Lạc Táp không cho anh làm: "Để em làm, anh đi chơi cờ với ba em đi."
"Em nói chuyện với ba đi." Tưởng Mộ Tranh đẩy cô ra khỏi phòng bếp, tự mình bắt đầu bận rộn.
Phùng Khiếu Vịnh đang pha trà trong phòng trà, nghe được tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, tưởng là Tưởng Mộ Tranh: "Tiểu Ngũ à, 2 ngày này ba muốn tranh thủ thời gian đi qua nhà Nhị ca con ngồi một chút, có muốn đi cùng không?"
"Ba, là con, Tưởng Mộ Tranh ở phòng bếp." Lạc Táp ngã ngồi xuống sô pha, giữa trưa ăn hơi nhiều, nằm xuống mới thấy thoải mái hơn một chút.
Phùng Khiếu Vịnh đưa cho cô một ly trà: "thử xem, hương vị khá lắm."
Lạc Táp xua tay: "Uống không nổi, một ngụm nước cũng không uống nổi nữa."
Phùng Khiếu Vịnh ngồi xuống ở phía đầu chân cô, vỗ cẳng chân cô: "Không thể ăn ít đi một chút được à, có chút thục nữ nào không hả."
"Lâu rồi không được ăn đồ ăn ba làm, không ngừng lại được." Lạc Táp gối hai tay lên sau đầu, gác chân lên vai Phùng Khiếu Vịnh: "Ba, có thể nghỉ ngơi mấy ngày vậy?"
Phùng Khiếu Vịnh nhấp mấy ngụm trà, "Không được mấy ngày, rất nhiều chuyện phải làm, chúng ta nghỉ nhưng tội phạm thì không có ngày nghỉ."
Ông như suy tư gì nhìn cô hai giây, trầm giọng nói: "Lạc Lạc, có thể tâm sự với ba chút không?"
Lạc Táp biết ba muốn nói chuyện gì, cô không lên tiếng, không biết phải nói gì, cũng không muốn nói gì cả.
Trầm mặc một lát, Phùng Khiếu Vịnh thở dài: "Cậu con nói với ba, mẹ con ly hôn là vì con, mà con lại còn không biết tốt xấu, đoạn tuyệt với mẹ."
Nói rồi ông lại uống thêm mấy ngụm trà, thở ra một hơi dài: "Lạc Lạc, bao nhiêu năm qua, con đã phải chịu rất nhiều ấm ức không thể chấp nhận nổi đúng không?"
Lạc Táp sửng sốt, căn bản không nghĩ tới ba sẽ hỏi cô như vậy. Cô cho rằng ba sẽ cảm thấy thất vọng về cô.
Phùng Khiếu Vịnh nói: "Nếu không thì ba thật sự không nghĩ ra có lí do gì để con ầm ĩ với mẹ con cả."
Tạm dừng một chút, "Con gái ba tuy rằng năng lực bình thường, cũng không có yêu cầu cao với bản thân, nhưng nó rất lương thiện, biết chịu đựng, độc lập, còn cực kỳ am hiểu lòng người."
Ông nhìn cô: "Giống như ba, gần như chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm với con, nhưng trước nay con chưa từng biểu hiện sự oán trách ra ngoài, ngược lại còn thường xuyên an ủi lại ba, nói ba công tác mệt mỏi. Mà mẹ con lại là người chăm nom con, nuôi nấng con nhiều năm như vậy, cho nên thật sự không còn lý do gì khác nữa để con phải đoạn tuyệt quan hệ với mẹ như vậy."
Ông nói chậm lại: "Lạc Lạc, có thể nói với ba rốt cuộc mấy năm nay con đã phải chịu những ấm ức gì, được không? Ba sẽ không phán xét hay lên án ai, bởi vì ba không có tư cách đó. Ba chỉ muốn biết rốt cuộc là mấy năm nay con gái ba đã trải qua như thế nào."
Từ khi cậu của Lạc Táp gọi điện thoại cho ông, lúc rảnh rỗi ông không khỏi ngẫm nghĩ, ông xứng đáng làm một người cha sao?
Ngay cả hỉ nộ ái ố của con gái còn không phát hiện ra, lại còn luôn vô tư cho rằng con gái đi theo mẹ sống rất tốt.
Lẽ ra ông nên nhận ra có gì đó không đúng từ lâu rồi mới phải. Lúc con gái 9 tuổi một mình dọn ra ngoài sống, đáng nhẽ ông phải quan tâm nó nhiều hơn, hỏi xem rốt cuộc tại sao lại như thế.
Nhưng lúc ấy, ông còn đang công tác ở tỉnh phía Nam, một lòng một dạ nhào vào công việc, căn bản là không rảnh để quan tâm đến con gái.
"Lạc Lạc, có thể nói với ba không?" Phùng Khiếu Vịnh thấp giọng lặp lại một lần nữa.
Lạc Táp đưa cánh tay lên che mặt, dưới đáy lòng hít sâu vài cái, điều chỉnh tốt cảm xúc: "Ba, thật sự không có gì đâu, chỉ là mẹ thường hay càm ràm con cho nên con thấy phiền thôi chứ không có chuyện gì khác."
Phùng Khiếu Vịnh nhìn ra con gái không hề muốn nhắc đến chuyện trước kia nên cũng không miễn cưỡng cô nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy xót xa không thôi.
Ông an ủi cô: "Lạc Lạc, ba biết lúc này con không muốn nói chuyện với mẹ chỉ là bởi vì con chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng. Cho nên chúng ta cũng không cần phải ép buộc bản thân phải làm gì. Đợi thời gian trôi qua lâu, cái gì cũng sẽ trở nên không quan trọng nữa."
Lạc Táp "Ừm" một tiếng, lại khàn giọng nói: "Cảm ơn ba."
Qua một lát, cô nghi hoặc hỏi: "Ba, ba có từng oán trách mẹ không?"
Phùng Khiếu Vịnh im lặng một lát, lắc đầu: "Không hận không oán, con và mẹ con là người thân duy nhất trên đời này của ba. Trước kia bà ấy không chê ba, cho ba một gia đình, sau này còn sinh cho ba một cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cảm ơn bà ấy đều không kịp, sao lại oán trách cho được?"
Lạc Táp gật gật đầu, hỏi một vấn đề mà bản thân cũng cảm thấy thật ngu xuẩn: "Vậy mẹ ly hôn rồi, hai người có thể......"
Cô không biết phải biểu

đạt như thế nào mới thích hợp.
Phùng Khiếu Vịnh cười: "Nếu còn có thể ở bên nhau thì năm đó đã không ly hôn. Nhưng cho dù ba mẹ có ở bên nhau hay không thì cũng đều là ba mẹ của con. Bà ấy cũng vậy, đều là người nhà của ba."
Lạc Táp cười cười, cô thích tấm lòng rộng lượng, bao dung này của ba.
Phùng Khiếu Vịnh nhấc chân Lạc Táp từ trên vai đặt xuống đùi mình, dùng tay đặt ở bàn chân cô ước lượng một chút, "Lúc con mới vừa sinh ra, chân nhỏ đến mức nằm lọt trong bàn tay ba. Bây giờ thì còn dài hơn tay ba rồi."
Lạc Táp nghiêng đầu nhìn ba, cười: "Con mà không dài không lớn lên thì lúc đó ba lại phải khóc đấy."
Phùng Khiếu Vịnh cũng cười.
Hai cha con bắt đầu nói đến chuyện khi cô còn bé, nói hết chuyện này rồi nói qua chuyện khác, nói hết cả buổi trưa mà cũng không hề nhận ra.
Phùng Khiếu Vịnh nhìn đồng hồ còn nghĩ rằng đồng hồ hỏng rồi, vội hỏi Lạc Táp: " Lạc Lạc mấy giờ rồi?"
Lạc Táp: " chờ con một chút để con nhìn."
Chớp chớp mắt: " đã hơn 5 giờ chiều rồi."
Từ lúc ngồi xuống liền chỉ lo cùng ba nói chuyện lúc nhỏ, đem Tưởng Mộ Tranh quăng ra sau đầu.
" mau đi xem Tiểu Ngũ, nó ngồi một mình trong phòng khách 3, 4 tiếng phỏng chừng chán muốn chết rồi." Phùng Khiếu Vịnh thu dọn khay trà, trà đã pha tốt, cũng quên uống.
Lạc Táp: " không có việc gì, anh ấy để con đi tìm ba nói chuyện phiếm."
Chạy ra phòng khách, Tưởng Mộ Tranh đang xem xuân vãn, " rất hay?" cô dựa gần anh ngồi xuống.
" cũng được, nhiều năm rồi chưa xem." Tưởng Mộ Tranh đem tay cô đặt trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng xoa nắn, xem ra tâm tình cô cũng không tệ lắm, hẳn là đã cũng chú Phùng nói chuyện rất vui.
Hỏi cô: " chúng ta ở đây ăn bữa tối, rồi về nhà?"
Lạc Táp nói được, sau đó hai người liền đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
" buổi chiều ngồi đây rất chán đúng không? em với ba nói chuyện quên thời gian." Lạc Táp nói xin lỗi.
" không chán, gọi mấy cuộc điện thoại, lại xem TV, thời gian trôi qua rất nhanh." Tưởng Mộ Tranh nhìn vào phòng khách bên kia, Phùng Khiếu Vịnh còn đang ở trong phòng trà chưa có đi ra, anh nhân cơ hội này hôn trộm Lạc Táp một cái.
Lạc Táp thế nhưng chủ động đáp lại anh, dùng đầu lưỡi liếm môi anh, rất nhẹ, giống như lông chim lướt nhẹ qua, lại làm cho Tưởng Mộ Tranh ý loạn tình mê, thân thể rất nhanh liền có phản ứng.
Anh đem cô ôm vào trong ngực, nói bên tai cô: " chúng ta ăn xong liền về luôn, anh muốn em."
Lạc Táp: " ..."
Lần sau cô cũng không dám tự tiện hôn anh nữa.
Ăn xong cơm chiều bọn họ liền đi về, vừa lên đến trên tầng, chỉ có đèn cảm ứng từ huyền quan là sáng lên, đèn khác là không kịp bật lên, Tưởng Mộ Tranh liền ép Lạc Táp lên vách tường, mãnh liệt hôn xuống khí thế che trời lấp biển.
Anh nhẹ nhàng gặm cắn cổ cô, cầm lấy một chân cô đặt ở eo anh.
Hô hấp của anh nặng nề: " Lạc Lạc sau này ở ngoài không được hôn anh như thế, lực kiềm chế của anh không mạnh đâu." Nói xong lại hôn lên môi cô, tiến vào.
Sau khi hoan ái, Tưởng Mộ Tranh đem cô ôm vào trong ngực: " Lạc Lạc, thời gian còn sớm, chúng ta bàn chút chuyện đi."
Lạc Táp mệt mỏi cũng chỉ muốn đi ngủ, nhưng ngoài miệng vẫn trả lời anh : " ừ, anh nói, em nghe."
" cũng không có gì quan trọng, chính là chuyện nhỏ thôi." Anh nghĩ nghĩ, sau đó hỏi cô: " anh là mối tình đầu của em có đúng hay không?"
Lạc Táp: "..."
Người này sao lại có thể nhàm chán đến như vậy, nhưng cô vẫn cố ý nói: " không phải."
Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng ấn lên chỗ nào đó trên cơ thể cô một chút, Lạc Táp khẽ run lên, đá anh một cái: " lưu manh!"
" nếu anh không lưu manh, không nghĩ đem em đè dưới thân, không muốn em, không phải em sẽ lấy nước mắt rửa mặt cả ngày sao?" anh không biết xấu hổ mà cười nói.
Lạc Táp dùng sức cắn trên vai anh một cái: " lại nói bừa thử xem."
" a...em cắn nhẹ thôi!" anh nhanh chóng tỏ thái độ: " được, được, anh không nói bậy"
Tưởng Mộ Tranh nói sang chuyện khác, hỏi cô: "em làm cảnh sát giao thông nhiều năm như vậy, có lúc nào nghĩ đến chuyện không muốn làm nữa, muốn đổi nghề hay không?" Tưởng Mộ Tranh cẩn thận nói.
" có, mùa đông trời lạnh đến mức cứng cả người, mùa hè nắng nóng oi bức khó chịu, tới phiên trực gặp người khó khăn bị người ta nhục mạ, lúc đó hận không thể lập tức từ chức, còn lúc khác cũng không có ý nghĩ này."
Cô nói: "mỗi ngày đứng ở giao lộ, có nhìn thấy nhân tình thế thái, sau đó lại cảm thấy bản thân kì thật rất may mắn, cảm thấy bản thân nên thấy đủ đi, nếu cả ngày lấy chuyện không như ý của mình đi so sánh với người khác, thì cuộc sống thật sự không còn ý nghĩa nữa rồi."
Cô lại trợn mắt nhìn anh: " lại nói, không phải rất nhiều người đều nói qua, làm một hàng oán một hàng sao? mặc kệ làm công việc gì, thời gian lâu dần rồi thì đều không khác lắm đi."
Nói xong lại nhắm mắt lại, ngáp một cái.
Tưởng Mộ Tranh rất kinh ngạc lần đầu tiên thấy cô một hơi nói nhiều như vậy, lại còn lúc ý thức đang mơ mơ màng màng.
Anh cầm tay cô, mềm mềm trắng trắng, anh đặt bên môi hôn hôn: " ừ, thật sự không khác lắm. Anh cũng không nghĩ mình sẽ đi làm ông chủ, làm việc, đúng giờ đi làm đúng giờ về nhà, cuối tháng lãnh lương."
Nếu hiện tại cô vẫn muốn công việc bây giờ, về sau anh sẽ chỉ lo chuyện đưa đón cô, cũng không nghĩ đến chuyện đổi công việc nhàn hạ cho cô nữa.
Tưởng Mộ Tranh vỗ vỗ lưng cô: " còn mấy ngày nữa là mùa xuân rồi, mùa xuân rất nhanh sẽ tới thôi."
Mùa xuân tới, thời tiết sẽ thoải mái hơn, lúc trực ban sẽ không lạnh như vậy nữa, không khí cũng tốt cảnh cũng đẹp, còn có thể đi ra ngoài chơi.
Nghĩ thôi cũng thấy tất cả đều tốt đẹp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện