Chương 69
Lạc Táp trăm triệu không nghĩ tới được rằng sẽ có ngày túm được chính mẹ mình trong khi kiểm tra say rượu lái xe của cô.
Mà Du Ngọc thì càng không nghĩ tới rằng lần đầu tiên bà uống rượu lái xe lại bị kiểm tra bởi chính con gái mình. Rõ ràng nơi này không phải khu trực thuộc của đại đội 2, nhìn nhìn lại đồng nghiệp bên cạnh con gái, bà không hề quen biết một ai.
Là đợt kiểm tra lái xe say rượu toàn thành phố?
Khoảnh khắc cửa sổ xe mở ra, Lạc Táp sửng sốt, Du Ngọc thì hổ thẹn không thôi.
Lạc Táp nhìn chằm chằm vào Du Ngọc, hai má bà ửng đỏ, mùi rượu vang bay ra từ trong xe.
Từ sau khi làm cảnh sát giao thông, cô đã chứng kiến rất nhiều tai nạn xe cộ do lái xe khi uống rượu hoặc lái xe khi say rượu gây ra.
Nhẹ thì xe bị hư hỏng, người bị thương một chút.
Nghiêm trọng hơn là xe nát người chết.
Có khi hủy đi không chỉ là một gia đình.
Mẹ đi xã giao nhiều nên uống rượu cũng là chuyện thường. Cô đã nhiều lần dặn dò mẹ rằng uống rượu rồi lái xe không phải là chuyện nhỏ, đừng ôm cái tâm lý luôn gặp may mắn.
Từ trước đến nay tai nạn giao thông chưa bao giờ xảy ra dựa trên xác suất, chỉ có 0% hoặc là 100%.
Cô cứ nghĩ rằng mẹ nghe hiểu, nhưng bây giờ mới thấy có lẽ căn bản là mẹ không để ở trong lòng.
Lạc Táp không ngờ rằng người ngồi trên ghế phụ sẽ là Sở Tư Tư. Sở Tư Tư đang dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa mà nhìn cô.
Sở Tư Tư đặt khuỷu tay trên cửa sổ xe, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc. Lúc này cô ta muốn nhìn xem Lạc Táp sẽ làm như thế nào.
Điều cô ta muốn nhìn thấy nhất chính là vết nứt trong mối quan hệ của Lạc Táp và Du Ngọc càng ngày càng lớn. Tốt nhất là khiến cho Du Ngọc chán ghét Lạc Táp, không bao giờ để ý đến Lạc Táp nữa.
Những gì cô ta không có thì Lạc Táp cũng không được có.
Cô ta cũng biết bản thân ghen ghét biến thái, nhưng từ nhỏ đã như vậy rồi, làm thế nào cũng khống chế không được.
Thật ra Lạc Táp vẫn có nhiều hơn cô ta, ít nhất Lạc Táp có một người cha không hề tái hôn, cô có thể hưởng thụ hoàn toàn tình yêu của cha.
Nhưng cô ta thì sao?
Cô ta sắp có một người em trai cùng cha khác mẹ, em trai còn chưa sinh ra, cán cân trong lòng ba cũng đã nghiêng lệch nghiêm trọng.
Người đàn bà trẻ tuổi mà ba tìm về kia cũng chẳng ưa được cô ta.
Trước kia ít nhất cô ta còn có nhà, tuy rằng cô ta chẳng có bao nhiêu tình cảm với người mẹ kế Du Ngọc này, nhưng ba là của một mình cô ta.
Bây giờ tất cả đều thay đổi rồi.
Sau này ngày lễ ngày tết cô ta cũng không biết phải đi đâu, dù sao thì cô ta cũng không bao giờ muốn trở về cái nhà kia nữa.
Bởi vì ba đưa về một người đàn bà trẻ tuổi, lại còn chuẩn bị sinh con nên mâu thuẫn giữa cô và bạn trai đã không còn là cãi nhau đơn thuần nữa. Trong khoảng thời gian này thái độ của cha mẹ chồng tương lai cũng lạnh nhạt rõ rệt, có lẽ là cảm thấy ba của cô ta không đàng hoàng.
Cô ta lại nhìn về phía Lạc Táp lần nữa, Lạc Táp đã đưa máy đo nồng độ cồn về phía Du Ngọc.
Cô ta hơi nghiêng người về phía ghế điều khiển, hạ đầu xuống nói với Lạc Táp: "Chị, buổi trưa khi em và mẹ đi ăn món Pháp thì có uống chút rượu vang, chỉ một chút thôi, không tính là lái xe say rượu đâu nhỉ. Mẹ còn phải vội trở về công ty họp nên không kịp gọi tài xế. Sau này bọn em sẽ chú ý, chị châm chước một chút đi."
Thái độ của cô ta coi như khiêm tốn.
Lạc Táp quét mắt liếc nhìn cô ta một cái, mặt chẳng có cảm xúc gì, cũng không đáp lại. Sau đó tầm mắt cô vẫn luôn dừng trên máy đo nồng độ cồn ở phía Du Ngọc.
Du Ngọc nhìn về phía Lạc Táp với ánh mắt xin lỗi, bà không muốn để đồng nghiệp của Lạc Táp biết bà là mẹ của Lạc Táp, để tránh cho người khác nghị luận sau lưng Lạc Táp.
Bà bắt đầu thổi máy đo nồng độ cồn. Kết quả đo là lái xe khi uống rượu, tuy rằng nồng độ cồn không cao, nhưng vẫn nằm trong phạm vi uống rượu điều khiển xe.
Lạc Táp ra hiệu cho Du Ngọc xuống xe, cô xoay người đi vào ven đường, Du Ngọc theo sát ở phía sau cô.
Đồng nghiệp của Lạc Táp cảm thấy bầu không khí giữa Lạc Táp và người phụ nữ bị kiểm tra rất kì lạ.
Từ đầu tới cuối hai người chưa từng nói chuyện, nhưng người phụ nữ bị kiểm tra kia lại cực kỳ phối hợp.
Đồng nghiệp nhìn kỹ lại Du Ngọc, mặt mày rất giống Lạc Táp, đặc biệt là đường nét, các cô là mẹ con?
Còn cô gái trẻ ngồi bên phía ghế phụ, nhìn qua chẳng hề có nét gì giống hai người họ. Trước kia đã từng nghe qua chuyện của Lạc Táp, nháy mắt đồng nghiệp như hiểu ra gì đó.
Có điều khi đang tập trung kiểm tra lái xe say rượu lại bắt được ngay chính mẹ mình thì đúng là thật tệ.
Làm như không thấy mà tha cho người nhà, có lẽ đây là suy nghĩ ích kỷ và theo bản năng của mỗi người, nhưng tình huống thực tế thì không cho phép như vậy, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Còn có máy quay khi đang làm nhiệm vụ.
Nhưng mà phải tạm thu giữ bằng lái của chính mẹ mình, trừ 12 điểm, lại còn phải phạt tiền, cái cảm giác này hẳn là cũng không dễ chịu gì.
(* hệ thống chấm điểm công dân tại Trung Quốc: Bắc Kinh dùng hệ thống chấm điểm công dân nhằm đối phó với tình trạng gian lận ngày càng phổ biến.
Ban đầu mỗi người đều có 1.000 điểm trong tài khoản. Hệ thống chấm điểm dựa theo cách tính thưởng - phạt. Nghĩa là những hành động tốt như tham gia các công việc tình nguyện, hiến máu, hiến tạng hoặc lao động gương mẫu sẽ được cộng điểm. Ngược lại, hệ thống sẽ trừ điểm nếu một người không có khả năng trả nợ, chậm thanh toán hóa đơn điện nước, vi phạm luật giao thông, hoặc bị kết án. Hệ thống sẽ công bố điểm theo tháng và xếp công dân vào 8 mức hạnh kiểm, từ AAA (công dân điển hình) đến D (công dân không đáng tin cậy).
Các biện pháp trừng phạt bao gồm cấm những người có tên trong "danh sách đen" đi máy bay, tàu tốc hành hoặc ở khách sạn hạng sang; ngoài ra, những người này cũng bị chặn con đường thăng tiến trong các doanh nghiệp nhà nước và họ không được phép kinh doanh trong các lĩnh vực thực phẩm và dược phẩm. )
Nếu như họ hàng biết cô tra xét mẹ mình thì không chừng còn mắng cô là sói mắt trắng.
Rốt cuộc đại nghĩa diệt thân là một hành vi ngu xuẩn, bại não trong mắt đa số mọi người, nhưng có bao nhiêu người hiểu được cho sự bất đắc dĩ của những cảnh sát giao thông cơ sở bọn cô?
Đồng nghiệp ở đại đội 3, không thân quen với Lạc Táp, cũng không đi tới mà giao hết mọi chuyện bên này cho Lạc Táp, lại bắt đầu kiểm tra xe tiếp theo.
Du Ngọc nhìn quanh bốn phía, thấy không ai nhìn về phía này của bọn họ, bà thấp giọng nói: "Lạc Lạc, thực xin lỗi, đã thêm phiền toái cho con, mẹ không..."
Lạc Táp đang mở giấy phạt ra ghi, cũng không ngẩng mặt lên mà chỉ nhàn nhạt cắt ngang lời bà: "Bà Du, người mà bà có lỗi chính là bản thân bà đấy. Một khi cồn làm cho ý thức bà mơ hồ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì không phải người khác bị tổn thất mà là chính bà