"Chỉ còn phòng cuối thôi! Không ấy...!Đợi đến mai có người dọn đi rồi, em ở nhà chị một đêm đi!"Chị Mỹ vuốt bắp tay Chính Trực, hắn cảm thấy lông tơ dựng ngược, da gà nổi lên không biết vì sao."Thôi, thôi chị ơi! Có phòng, có phòng thì cho em ở!" Chính Trực cảm thấy hô hấp nhanh hơn, ác cảm nói lắp bắp.Chị Mỹ đưa xâu ba cái chìa khoá.
"Đến ngã tư, quẹo trái, đi đến cuối cùng luôn, phía bên phải." Cô ta nói thêm, nói thật nhỏ.
"Em nhớ cẩn thận nha!"Chính Trực khẽ cười, chào cô ta, quay người xốc ba lô bước đi.Chị Mỹ ngóng theo bóng lưng hắn.
"Phòng cuối chưa từng có ai ở quá một đêm, mong là không sao!" Cô ta che miệng ngáp một cái, đi vào trong nhà.
"Chứ trả phòng là uổng lắm nha, xanh mướt thế kia!"Chủ nhà thì ở riêng một khu vực, còn Chính Trực đi thẳng vào trong.
Đúng như chị Mỹ nói, hắn đến một cái ngã tư, phải nói dãy nhà trọ này vô cùng quy mô.Nương theo ánh đèn yếu ớt trước cửa hai bên dãy nhà trọ, Chính Trực đi qua ngõ bên trái.
Không hiểu sao vừa bước qua, hắn bị sởn gai ốc.Hắn không bình thường, dưỡng quỷ sư bị sởn gai ốc không phải cảm xúc phổ thông, là điềm báo.Số của hắn là âm mệnh hợp âm, mười tuổi bị quỷ ám thân, hành hạ nằm liệt giường.
Trong lúc Đông Tây y không cứu được hắn, cũng nhờ người chú có quen một thầy cao tay ấn, mời đến nhà trục quỷ.Người thầy này nhận hắn làm đồ đệ, kể từ đó ban ngày học chữ ban đêm học thuật.Mà số của hắn, thầy dạy thần thuật đưa vào tay hắn lại trở thành quỷ thuật, con đường tu luyện rất hay gặp thứ vô hình, cho nên mới nói là hợp âm.Thầy mới quyết định truyền cấm thuật cho hắn, cấm thuật là nghịch thuật, cũng như vậy mà không giống pháp sư người ta, hắn là dưỡng quỷ sư.Sau khi thông thạo nghịch thuật này, quả nhiên đạp lên số mệnh, chống chọi quỷ vật, có thể tu luyện chính thuật, như hoạ phù triện vân vân.Học hết cấp ba, thầy cho hắn xuất quan về quê, cũng xem như bôn ba với đời cho có kinh nghiệm.
Mà nói ra là đây là quê của thầy, không phải nơi sinh ra của hắn, nhưng là nơi cả tuổi thơ gắn bó.
Nguyên nhân đến cấp ba mới chuyển qua chỗ khác học.Thầy có cơ ngơi rất vững, nổi tiếng một vùng, ba mẹ nuôi hắn nói chứ đa phần thầy bỏ tiền nhiều hơn, lên đó học cũng một tay thầy sắp xếp, ông ta có quan hệ rộng rãi.Như khu nhà thuê này cũng nằm trong danh sách người quen của ông, còn chị Mỹ vẫn là ẩn số.Chính Trực đến cửa phòng, dùng chìa khoá mở cửa.
Vừa mở ra, hắn đã cảm nhận áp lực âm khí quanh quẩn trong phòng, bảo sao chị Mỹ có ý tứ như thế.Bật đèn phòng lên.
Phòng có diện tích nhỏ, có một gác, hơi bẩn, cũng may còn để lại cây chổi và cây lau nhà.Chính Trực vào trong, lo dọn dẹp vệ sinh nhà cửa trước, mới yên tâm tắm rửa, tắt đèn đi lên gác ngủ.Đang ngủ say sưa giấc nồng."Anh ơi..."Âm thanh nữ nhân phát ra tần số âm trầm.Khò..."Anh ơi...!Dậy đi..."Trong cơn mơ màng, Chính Trực bị kêu mấy lần tỉnh mộng."Dậy đi..."Hắn dần mở đôi tú châu.Hình như có một người phụ nữ áo liệm trắng, che phủ lên tay chân, mái tóc đen dài theo một đường phủ xuống thẳng tắp.Cô ta ngồi kế bên đầu nằm Chính Trực, có cảm giác như đang trông hắn ngủ, nguyên nhân là cô thò đầu phía trên một khoảng gần, trực tiếp nhìn xuống.Khuôn mặt trắng bệch thất thường lạnh lẽo, đôi mắt mở to, trông như không có mí mắt, mở rất to.
Mắt tròn xoe xoe, trừng xuống đối diện.Chính Trực mơ màng như thế, mở miệng ngáp một cái, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, đại gia đang ngủ gọi cái gì mà gọi, phiền quá nha."Dậy đi..."Tông!Chính Trực lại một lần nữa thức giấc, dù mí mắt cứ sụp xuống như thế, quả thực hắn đi xe cả ngày rất mệt không muốn dậy, nhưng mà có giọt nước vừa rơi xuống thì phải.Tông! Nước rơi vào mặt hắn.Tông tông tông!Con mẹ nó, không lẽ mái nhà bị dột mưa, bao năm về quê không ai muốn như thế, Chính Trực khổ sở nhìn.Cô gái kia, khuôn mặt rạn nứt mạng nhện, da mặt hở như thế lộ thịt bên trong.
Phút chốc chỉ