Đối với Chính Trực vô cùng sơ cấp, dù khả năng của hắn có thể hơn thế, chẳng qua nghe lời thầy chưa mở mệnh môn, tuổi còn trẻ nên ít chạm trán.
Hắn là tu vi quỷ đồ.Bảo Châu tuổi trẻ tài cao, từ nhỏ theo thầy học tập, danh sư xuất cao đồ, tiếc là khí lực hơi kém.
Đạo sĩ ban đầu gọi là phương sĩ, cô đã là một chân nhân, hơn một bậc.An Thủy từ trường cảnh sát đi ra, nhập môn hơi chậm, năm nay hai mươi tư tuổi, là âm dương sư tiểu học, tu vi sơ thông.Tô Kiên cũng chầm chậm không kém, là anh già nhất trong nhóm.
Vô cùng khiêm tốn với tu vi khai quang.Tiêu Sái mới tài, lên được trung học đàng hoàng.
Bậc một là tỳ kheo, anh là hoà thượng.
Hoà thượng phải thọ 250 giới, tinh tấn tu hành sáu mươi năm.
Thế nhưng anh chỉ hai mươi sáu tuổi, dù còn trẻ nhưng đạt đến trình độ này, tăng ni trong chùa đều gọi bằng trưởng lão.Trong làn sương mù xanh lè, Chính Trực ra hiệu mọi người cẩn thận.
Ai cũng như ai, luôn có cách che giấu khí tức bản thân.
Không ai nói với nhau câu nào, đánh lạc hướng âm tà ma quỷ.Ngặt nỗi, càng đi qua, yêu khí càng dày đặc che chắn lối đi phía trước, còn không biết có mất miếng ván sắt nào bên dưới.
Như vậy so với người thường thật bất công, không lẽ nên "tắt" âm dương nhãn.Tiêu Sái kéo vai Chính Trực.
"Để bần tăng đi trước!"Hắn bước lên, dùng tay khẽ hất làn sương mù, thư giãn đi tiếp.
Hắn có thể nhìn thông sương mù, có thể nói là "bật hack nhìn xuyên tường".
Hắn không có âm dương nhãn, là Phật nhãn.Tất cả nối đuôi cùng đi, tuyệt không đi lên cùng hàng, tuân thủ luật an toàn giao thông.
Chẳng may tạo thêm trọng lực cho cây cầu lúc lắc thêm thì mệt mỏi.Tiêu Sái ho khan.
Tất cả cùng di chuyển thật chậm, thấy rồi, đằng trước có người.
Người này ngồi trên thành cầu, cầm cái cần câu.
Đương nhiên con người không thể đến đây câu cá giải trí.Người đàn ông này nên nói sao.
Thân hình giống như người được dán trong bao thuốc lá chúng ta hay gặp.
Làn da trắng như tuyết, đầy đốm đồi mồi, tạo hình này thật giống cái bánh đa.
Gương mặt nhìn xa nhìn xăm, đôi mắt lờ đờ hướng về vô định.Đáng lý phải nhìn xuống sông theo dõi chứ, cả đám khẳng định người này không biết câu cá.Họ đi đến gần, người đàn ông phát ra âm thanh dù miệng vẫn ngậm.
"Đi đâu?"Âm thanh vô cùng lạnh lẽo, Chính Trực đặc tính hoà nhã, kính trọng người lớn tuổi, hắn bước lên nói.
"Tụi con đi qua cầu, chúc chú câu được nhiều cá!"Tất cả đứng phía sau trầm mặc, nó hỏi mà cũng trả lời cho được."Đi về đi!" Người đàn ông không có quay mặt qua, vẫn nhìn mông lung nói.
"Quay trở lại đi!"Đi được nửa cây cầu, kêu Chính Trực quay lại, sao không kêu hắn nhảy xuống sông luôn đi.
Cũng may hắn kính trọng người lớn tuổi, nói.
"Tụi con đi qua sông có một việc rất quan trọng, con không về được!"Người đàn ông nói.
"Chuyện gì mà quan trọng? Đi về đi! Quay trở lại đi!"Rõ ràng là một lệ quỷ, không có gì tốt.
Chính Trực tỏ ra khổ tâm nói.
"Chuyện rất quan trọng, tụi con đi qua bờ sông...!Dở cầu!"Người đàn ông không trả lời nữa, không gian yên lặng.
Mấy người đằng sau còn yên lặng hơn.
Đúng là hai anh thần kinh, lý tưởng lớn gặp nhau.
Con mẹ nó nói chuyện trên trời dưới đất.Lúc này, nước sông khẽ động đậy khiến lục bình theo đó lắc lư.
Hai bên cầu, xuất hiện những bàn tay màu đen, da thịt bở ra như mục rữa, phát mùi tanh của bùn lầy, mùi hôi của tử thi.
Những bàn tay này không dừng lại, thò xuống thành cầu mò mẫm như chực bắt chân ai đó.Ở làng quê hay gọi ma da hoặc quỷ nước, nó là loại Nịch Quỷ.Miêu Yêu không thể nhịn hơn, nhảy dựng lên ba mét, báo hiệu bắt đầu.Chính Trực rút Xích Thiệt tạt ngang lưng người đàn ông.
Gã câu cá không đoái hoài, phát ra tràng cười man rợ.
Xích Thiệt rời lưng, để lại một đường rách, da thịt trên dưới bị vạch ra lớp mỡ trắng.
Bên trong còn lộ phần nhỏ xương sống, máu chảy xuống như mưa rơi trúng mái hiên, rót đều đặn.Đột nhiên tràn cười tắt hẳn, ông ta cuối cùng đã mở miệng, thét lên một tiếng thật thê thảm.
Sau lưng liên tục xịt khói đỏ, vết thương là thật.Chính Trực gác mã tấu lên thành cầu, rảnh tay châm một điếu thuốc.
Con mẹ nó khinh thường người ta vừa thôi, đưa lưng cho chém một cái, sau đó định bày trò hù doạ, rất dễ thấy ở những quỷ hồn chưa trải sự