Người ta quen gọi là Miêu Yêu hai đuôi, thật ra Miêu Yêu luôn có hai đuôi.Chính Trực tắt đèn pin bỏ vào ba lô.
"Miêu Yêu, được con người nuôi không phải tốt sao? Mày xem ở nơi khỉ ho cò gáy này có thứ gì chứ?"Miêu Yêu kêu lên một cái.
"Tôi là mèo hoang!"Chính Trực giật mình, nó đã học theo tiếng người, nghe âm thanh như đứa bé bị cảm khàn giọng, chưa hoàn thiện lắm."Miêu Yêu, mày giết bao nhiêu người rồi? Không sợ xuống Địa Phủ bị Diêm Vương ném vào vạt dầu hay sao?"Miêu Yêu thảnh thơi ngồi xuống, khẽ thè lưỡi liếm chân trước.
"Biết khi nào tôi mới chết?"Chính Trực cười khẩy.
"Trước khi nói uốn lưỡi bảy lần, mạnh miệng như vậy không sợ đau đầu lưỡi sao?"Bảo Châu nhìn qua nhìn lại, có chút ngây ngốc, một tay nhéo vào hông Chính Trực khiến hắn muốn lòi ruột.
Cô ta không ngờ hắn đấu yêu mà nói nhiều như vậy.Hắn nhìn qua ủy khuất, xoa xoa bên hông.
Tiếp tục nhìn về Miêu Yêu, bước lên.
"Mèo ngoan, theo anh về nhà nào?"Miêu Yêu chăm chú nhìn, mắt thấy ánh Xích Thiệt mã tấu, đứng lên kêu một tiếng.
Nó phóng lên cao, bay đến gần mặt Chính Trực."Có dáng vẻ!" Từng đợt yêu khí vỗ đến, Chính Trực ngoài miệng liên tục khiêu khích, trong lòng không dám bất cẩn.
Đưa Xích Thiệt về trước, múa loạn đao dò đường.Đột nhiên Miêu Yêu khẽ lách qua, Chính Trực thầm mắng, con mẹ nó né chiêu trên không, hoang đường.
Mà Miêu Yêu né xong còn đạp lên bản đao, phóng vòng qua đầu.Chính Trực đột nhiên nhận lực lớn, hụt đà hơi chúi xuống bước lên một bước, trong khi đó Miêu Yêu đã nhảy ra sau lưng hắn.Nhưng nó không tìm hắn, nó nhảy lên cao ngắm vào cô gái trông có vẻ dễ nuốt hơn.Bảo Châu tùy ý thò tay vào túi vải đem ra tấm linh phù.
Tay kia cầm kiếm gỗ đào, trong bàn tay sắc bút đặt ngang, điểm chu sa một chữ Sắc vào chữ Lệnh.
Linh phù thật nhanh bắn vào lưỡi kiếm khiến cho nó bốc cháy.Trong mắt Miêu Yêu, toàn lưỡi kiếm gỗ đào bất chợt phát lửa, như ngọn đuốc dài mang pháp lực quấn quýt.
Nhưng nó lỡ đáp xuống rồi.Bảo Châu xoay kiếm múa hoa lửa, đâm vào bụng Miêu Yêu, miệng niệm khẩu quyết.
"Thiên địa vô cực, càn khôn tích phát, thương vô dẫn đạo, cấp cấp..."Miêu Yêu không để cô ta đọc hết, bộc phát yêu khí tự đẩy cơ thể văng ra, một dòng yêu huyết đỏ tươi lấp lánh theo đó.
Nó thống khổ gào lên "ngao..." một cái.Bảo Châu ném ra Định Thân Phù bay vọt đến như dây kéo, dán vào mặt Miêu Yêu.
Nó văng giữa không, vừa vặn cán đao trên đầu gõ xuống, đem nó nện dưới sàn.Bàn tay Chính Trực cầm ngược mũi đao, hất lên về vị cũ.
"Mèo ngoan, chọn sai đối tượng rồi nha!"Miêu Yêu nằm dài ườn bên dưới, cái bụng thoi thóp thở.Kiếm gỗ gào ngưng lửa, khói bay nghi ngút.
Bảo Châu tiến đến giơ mũi kiếm về phía nó.
"Mày đã hại nhiều người, phải diệt!"Chính Trực đưa bàn tay lên.
Sở dĩ hắn dùng cán đao đánh nó là theo Bảo Châu nói.
Nạn nhân bị hút sinh khí khô cạn, Miêu Yêu không có khả năng làm chuyện đó.
Cô ta nói là vô tình thấy tiên yêu, mà Cổ Địa Linh thông báo còn có yêu linh nữa.Yêu thú chỉ tu vi thấp nhất thôi."Miêu Yêu, dẫn bọn tao đến chỗ, tao sẽ thả mày ra được không?"Đột nhiên hai cái đuôi mèo cong lên, phụt ra hai ngụm yêu khí.
Chính Trực thất kinh đưa bàn tay che mắt, vội lui về sau."Nghiệt chủng!" Bảo Châu giận dữ nói the thé, kiếm gỗ đào đâm xuống.Miêu Yêu lăn qua, mũi kiếm đâm trượt vào sàn xi măng.
Nó thổi văng Định Thân Phù, chạy ra hướng cửa.
"Tôi chỉ nghỉ mệt thôi, bị lừa rồi, meo!"Nhưng nó đi đến gần lối ra, Đích Ngư mở miệng rầm lên nghe như tiếng voi kêu.
Miêu Yêu bị bức tường vô hình quét ngang, lông mèo dựng đứng, phun ra yêu huyết.
Nó ngã lao đầu ra ngoài cửa, bị hai ngọn nến Tống Linh cản lại, hoá thành đường chỉ đỏ bắn nó vào trong."Long ngâm sơ cấp, không tệ!" Chính Trực chạy đến, mỉm cười nhìn qua Miêu Yêu, nắm hai cái đuôi nó kéo ngược lên.Trại dưỡng quỷ của hắn toàn những thứ bất thường.
Nhưng mỗi loại có tác dụng riêng, hạn chế giáp mặt đấu quỷ.
Nguyên nhân không phải quỷ hồn nào mạnh hay yếu, chính là hắn muốn như thế.Giống trường phái có tà sư chuyên luyện âm binh.
Mà âm binh mạnh đến mức độ nào