Nhưng khuyết điểm duy nhất của bản sách này chính là người đọc rất có thể bị đồng hóa bởi tính cách của Đại Chu thái tổ, đánh mất chính mình.
Vì thế, người đọc bản sách này phải là người có đại trí tuệ, đại nghị lực, đại định lực, sau khi tiếp thu trí tuệ, đạo thuật, võ công, kinh nghiệm của đối phương vẫn không đánh mất bản tính của chính mình, không bị đồng hóa.
Tài liệu dùng để luyện chế bản sách này cũng là loại tài liệu tốt nhất trong kho pháp bảo của Đại Thiện Tự, Bảo Ngọc, một loại tài liệu dùng để luyện chế phi kiếm, có thể chứa đựng linh hồn con người trong đó, chẳng qua là không cứng rắn bằng Huyết Văn Cương.
Tuy nhiên lúc này Hồng Dịch cũng không cần thiết luyện chế phi kiếm giết địch, thế nên dùng Bảo Ngọc luyện chế bản chân kinh bí tịch này quả thật là vừa hợp.
- Các vị gia chủ, các ngươi đều là những đại thế gia tồn tại mấy nghìn năm, hậu duệ của thánh hiền.
Hồng Dịch ngắm nhìn bản Quần Anh Thương Khung Lục trong tay, cảm giác yêu thích vô cùng.
- Trong gia tộc khổng lồ của các ngươi, đệ tử kiệt xuất có đến hơn mười vạn, thậm chí là cả trăm vạn, hiện tại hoàng triều Đại Kiền thế cực lớn, vừa rồi ta có đến Xích Châu Trần gia, Đại Chu thái tổ cùng Vân Mông Huyền Thiên quán chủ Nạp Lan Ám Hoàng nửa đêm tập kích, thế nhưng lại đại bại, Nạp Lan Ám Hoàng trực tiếp bị giết chết, xương cốt không còn.
Nhìn bốn đại gia chủ dựng đứng người lên, quay sang nhìn nhau, thể hiện sự khiếp sợ tột cùng, Hồng Dịch hài lòng gật đầu, nói tiếp.
- Ta biết, các ngươi, những thế gia thánh nhân này khinh thường đạo thuật, khinh thường thánh đạ, thế nhưng không thể không biết được lực lượng của bọn họ lớn đến mức nào chứ? Cục diện coi thường là một chuyện, còn coi trọng thực lực lại là một chuyện hoàn toàn khác. Nạp Lan Ám Hoàng bị giết chết, chỉ sợ cuộc sống của thế gia các ngươi sau này cũng không dễ chịu cho lắm.
- Ngươi là Á thánh văn đàn, lực ảnh hưởng cực lớn, lại có chí lập thuyết, vây cánh càng lúc càng sung túc, chỉ sợ càng bị triều đình kiêng kỵ.
Khiếp sợ đi qua, Phạm gia gia chủ Phạm Vân Đào cũng khôi phục lại, dùng một loại ngữ khí thận trọng nói.
Bọn hắn đều là những kẻ tinh minh đến mức không thể tinh minh hơn được nữa, làm sao không thấy được hành động giết gà dọa khỉ vừa rồi của Hồng Dịch?
Tuy rằng khiếp sợ trước thực lực của Hồng Dịch cùng sự uy hiếp từ việc luyện chế Quần Anh Thương Khung Lục, thế nhưng ngẫm lại vẫn còn đường vãn hồi, tâm tư liền trở nên linh hoạt trở lại.
Bốn đại gia chủ lâu nay vẫn sống an nhàn sung sướng, về phương diện chém giét đánh nhau, so với những bậc kiêu hùng cự phách như Đại Chu thái tổ, Vũ Văn Mục, Vân Hương Hương còn thua kém một ít, thế nhưng nếu luận về tâm kế thì hoàn toàn không kém chút nào.
- Ta? Ta đương nhiên sẽ bị triều đình kiêng kỵ.
Hồng Dịch nhìn Phạm gia gia chủ Phạm Vân Đào, lạnh lùng cười.
- Tuy nhiên ta một thân ung dung tự tại, không bị ngoại vật ràng buộc, thế lực cực kỳ thưa thớt, cho dù là hoàng thất tại thời điểm cực thịnh mà dồn ép, ta cùng lắm là mang mọi người vào trong Chúng Thánh Điện, bay ra thế giới bên ngoài, coi như là du lịch một chuyến vậy. Còn các ngươi, chẳng lẽ trơ mắt bỏ mặc gia tộc của mình bị chém giết tàn sát sao? Còn những lão gia vốn ẩn cư lâu nay đâu? Gia tộc các ngươi tồn tại đã mấy nghìn năm rồi, thâm căn cố đế, một khi bị hủy diệt chỉ sợ các ngươi còn đau đớn hơn cả cái chết.
Nghe Hồng Dịch nói, bốn đại gia chủ thân thể hơi run lên.
Lời này của Hồng Dịch, lời giả nhưng ý thật, nhất châm kiến huyết.
Quả thật như vậy, những gia chủ này không có khả năng vứt bỏ vinh quang của gia tộc mình, bỏ mặc con cháu bị tàn sát, còn có những lão tộc trưởng cùng các bậc trưởng bối đang còn tu luyện trong tiiểu thiên thế giới của gia tộc, bảo trì sinh mệnh.
Một gia tộc khổng lồ, chi trưởng, chi thứ, các nhánh chi phụ, cửu tộc tôn thất, quan hệ huyết thống, tính ra có đến hơn mười vạn người, thậm chí là cả trăm vạn người, quan trọng hơn cả, bọn họ đều là huyết mạch thánh nhân, gia tộc vinh quang, không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được.
Thái Thượng Đạo sở dĩ ít người cũng là vì tu luyện Thái Thượng Vong Tình, nếu nhiều hơn một người, huyết mạch lại tăng lên, tự nhiên có ảnh hưởng cực lớn đến đạo tâm vong tình.
Còn Hồng Dịch tự nhiên không có nhiều trói buộc như vậy.
- Đại thiên thế giới này là một thế gian phồn hoa, vô biên vô hạn, huyền bí vô cùng vô tận, là tiên giới, thần giới, thánh giới trong miệng của những người của thế giới bên ngoài, là trung tâm của thiên địa vũ trụ. Gia tộc các ngươi nắm vị trí trung tâm của thế giới này, thánh nhân tổ tiên của các ngươi hướng về bốn phương tám hướng mà truyền bá văn minh, đây là loại vinh diệu dường nào đây? Loại vinh diệu này, ai có thể vứt bỏ được?
Từng câu từng chữ Hồng Dịch nói ra tựa như mang theo một cỗ ma lực khó có thể chống cự.
- Đúng là như vậy.
Vương gia gia chủ Vương Linh Sơn ánh mắt chợt lóe lên. Hắn có thể nghe ra không ít thứ từ trong lời nói của Hồng Dịch.
- Không ngờ Hồng Dịch ngươi cũng đọc qua bản thảo của thánh nhân, biết được đại thiên thế giới này chính là trung tâm của thiên địa vũ trụ, một thế giới kỳ diệu nhất, là cội nguồn của tất cả võ công, đạo thuật, văn minh. Từ thái cổ, thượng cổ, trung cổ, cho đến cận cổ có không biết bao nhiêu người luyện thành Dương Thần, Tạo Vật Chủ, Phấn Toái Chân Không. Hiện tại hoàng triều Đại Kiền, Kiền đế Dương Bàn muốn độc bá đại thiên thế giới thống soái bốn phương đất trời, muốn làm thần vương của vạn thần bá chủ cự phách, muốn làm nhân vật chủ giác của sử sách.
- Đây chỉ là mơ mộng huyễn hào. Hắn đánh giá quá thấp huyết mạch thánh nhân thế gia chúng ta. Thời thượng cổ, chư tử trăm nhà từng lột bỏ bốn đạo của hoàng đế, giáng cửu cửu chí tôn còn cửu ngũ chí tôn. Huyết mạch chúng ta được lưu lại đến nay, tồn tại sừng sững giữa đất trời này cũng là vì để giám sát hoàng quyền.
Phạm gia gia chủ mỉm cười nói.
- Vốn lúc đầu ta muốn đem các ngươi luyện chế khắc vào bản Quần Anh Thương Khung Lục này, nhằm tuyệt trừ hậu hoạn, thế nhừng trời cao có đức hiếu sinh, ta cũng chiếm được đạo lý của thượng cổ chư tử, bách thánh tề minh, đương nhiên phải chừa lại một đường sống cho huyết mạch mà bọn họ di lưu lại. Các ngươi cùng là gia chủ thế gia, địa vị tôn quý, không thua gì vương gia. Hiện giờ ta đành buông tha cho các ngươi một cơ hội, các ngươi chú ý đối phó với hoàng thất Đại Kiền đi.
Hồng Dịch hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Phạm Vân Đào, hắn bước hai bước trong đại điện, ngữ khí cực kỳ cứng rắn.
Hiện giờ, bằng vào tu vi của hắn cùng ba đại thần khí, hoàn toàn có thể ngang bằng Tạo Vật Chủ, cảnh giới cũng tương đương với trung cổ chư tử, đối với bốn đại gia chủ này không cần kiêng dè lời nói.
- Hơn nữa, về phần long nha mễ, nếu như ta nuôi trồng thành công, cũng không đành lòng độc hưởng. Ta phát nguyện chí lớn, người trong thiên hạ, người người là rồng, nếu đã là rồng, đương nhiên phải được ăn lương thực của rồng. Tuy nhiên long nha mễ còn chưa trồng ra, chờ ta thực sự thành công cũng không hẳn không chia cho các ngươi. Những thế gia các ngươi sau đó phổ biến phát triển cho bách tính lê dân.
Hồng Dịch đột nhiên chuyển lời, quay về bốn đại gia chủ nói.
- Lời này có thật không?
Ánh mắt của Phạm gia gia chủ Phạm Vân Đào chợt lóe lên, ngữ khí mang theo sự kích động.
Long nha mễ, thứ này khiến cho ngay cả Bàn hoàng đều cũng hưng binh chiến tranh, chẳng lẽ nói cho là cho thật sao?
- Điều này phải phụ thuộc xem các ngươi có tâm tư thế nào. Nếu các ngươi sau khi trở về, đầu tiên phải chân thành, giảm tô giảm tức đối với tá điền trong gia tộc, mang tất cả mầm giống lương thực trong gia tộc đưa ra công khai, để cho những tá điền này trồng trọt, khiến cho người trong thiên hạ đều được ăn gạo tốt, nghĩ xem, đây chẳng phải là một việc thú đáng mừng hay sao? Ba năm! Ba năm, nếu các ngươi làm tốt chuyện này, ta tự nhiên sẽ chia cho các ngươi một phần long nha mễ về trong, các ngươi tự đến đây nhận về.
Hồng Dịch ngẩng đầu nói.
- Tốt! Lời của ngươi đáng tin, không một ai hoài nghi điều này, hiện giờ ngươi liền mở cấm chế của Chúng Thánh Điện, để chúng ta ra ngoài, thế nào?
Phạm Vân Đào nói.
- Đương nhiên là phải cung tống bốn đại gia chủ!
Hồng Dịch vung tay lên, nhất thời từ trong điện phủ tuôn ra một luồng ánh sáng vàng kim, vây lấy bốn đại gia chủ, mãnh liệt đưa ra ngoài Chúng Thánh Điện, thả xuống dưới hư không loạn lưu.
-