Lâm Trắc phi xuất giá hơn mười năm, cuối cũng về nhà điều này không chỉ là một loại vinh quang, càng là một loại tượng trưng cho thân phận, đặc biệt Cảnh Vương còn về cùng nàng ta, điều này gần như vô tình thừa nhận Lâm Trắc phi là nữ nhân Cảnh Vương nguyện ý dùng thê lễ đối đãi.
Người Lâm gia bị dọa ngốc, phản ứng đầu tiên tất cả đều cho rằng nha hoàn truyền sai lời rồi, Cảnh Vương là ai hả? Là đệ đệ ruột của đương kim Thánh thượng, muốn quyền có quyền, muốn danh nổi danh, có thể hạ mình cùng một thiếp thất lại mặt?
Nhưng rất nhanh, mọi người nghĩ hình như vị thiếp thất kia có thai, mẫu bằng quý tử, nói không chừng sẽ thật sự thành cục cưng bảo bối của Cảnh Vương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người không dám khinh thường, vội vàng ăn mặc chỉnh tề, đi tiếp kiến ở Như Ý viên.
Lâm Diệu Diệu cả một đêm ngủ không được, nửa đường được Lâm Sùng ôm, liên tục ngáp, cứ cho là kiếp trước năm này nàng là ở Thanh Châu, nhưng nàng có thể khẳng định, Lâm Trắc phi cùng Cảnh Vương không có lại mặt, đời này rốt cuộc đã xảy ra cái gì vậy? Cùng kiếp trước rất khác nhau.
Nàng một lòng muốn phủ phủi sạch quan hệ cùng Cảnh Vương, nhưng lại bị động mà cùng bên kia càng quấn càng chặt, đầu sỏ gây tội hình như chính là cô cô đời trước nghe cũng chưa nghe nói qua này.
Nàng thật lo lắng cứ theo như vậy phát triển đi xuống, gặp gỡ tiểu Bạo quân cũng là việc sớm hay muộn, vạn nhất tiểu Bạo quân lại coi trọng nàng…… Nàng rốt cuộc phải sống sao?
Lão phu nhân đều trước sau như một dậy sớm, khi tin tức truyền tới, nàng đã ngồi một hồi lâu ở trong phòng, nàng là người đầu tiên đến Như Ý viên, nhưng không lập tức đi vào.
Đông Mai giúp nàng thắt chặt áo choàng, nhỏ giọng nói: “Người đang đợi người nhà Tam gia sao?”
Lão phu nhân hàm hồ ừ một tiếng, lúc trước bà gần như đuổi Lâm Trắc phi ra khỏi cửa, quan hệ giữa bà và Lâm Trắc phi, dùng từ như nước với lửa để hình dung cũng không quá, đừng nhìn Lâm Trắc phi vẫn luôn có ý đồ cùng bà khôi phục quan hệ, nhưng bà hiểu rõ, kia chẳng qua là Lâm Trắc phi còn có yêu cầu với mình, hiện giờ Lâm Trắc phi đã đứng vững gót chân ở trong lòng Cảnh Vương, hai người cũng nên hòa giải rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cái mặt già này của nàng, nói thực ra, có chút không kéo xuống được.
Càng quan trọng hơn là, bà không đoán được Lâm Trắc phi về nhà lần này là có suy nghĩ thế nào —— là diễu võ dương oai, hay là hạ mình giảng hòa?
Không bằng chờ Diêu thị đến, tốt xấu gì Diêu thị đã gặp qua Lâm Trắc phi hai lần, xem như có chút giao tình với nhau.
Phu thê ba người rất nhanh đã đi đến, thấy mẫu thân đứng lặng trong gió lạnh, Lâm Sùng đau lòng một trận, giao Lâm Diệu Diệu cho Diêu thị, cởi áo choàng khoác lên người mẫu thân: “Mẫu thân, sao người lại đứng ở chỗ ngày? Gió rất lớn!” Nghĩ đến cái gì, mắt cứng lại nói: “Người đừng lo lắng, chúng ta không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, mặc kệ nàng lại có quyền cao chức trọng, cũng không thể lạm sát kẻ vô tội!”
Lão phu nhân nghe nhi tử dõng dạc hùng hồn nói, không biết sao, lại cười, đưa áo choàng da lại trên người nhi tử nói: “Nào có nghiêm trọng như con nói? Được rồi, vào đi thôi.”
Như dự đoán bên trong noãn các (1), địa long (2) đang cháy mạnh, Cảnh Vương ngồi trên đệm lót màu vàng kim có hoa văn nguyệt quế trên giường đất, Lâm Trắc phi ngồi bên cạnh hắn, cách cái bàn nhỏ, sắc mặt hai người đều thập phần hồng nhuận, nhìn ra tâm tình không tồi.
1. Noãn các: buồng lò sưởi
2. Địa long: con giun đất
Từ ngày Lâm Trắc phi gả vào Vương phủ, nàng ta đã ảo tưởng mình có thể giống với Vương phi, vẻ vang về nhà một lần, cho dù đây không phải là nhà mẹ đẻ chân chính của mình, người nơi này cũng chưa chắc thiệt tình hoan nghênh mình.
Hạnh phúc tới thật ra có phần đột nhiên, rạng sáng nàng mới nhận được tin báo Vương gia cùng nàng về nhà, nàng không rõ trong hồ lô của Vương gia muốn bán cái gì, bất quá cái này không quan trọng, quan trọng là nàng trở thành người duy nhất không phải chỉ Vương phi cũng có thể dẫn Vương gia lại mặt, phần vinh quang này, đủ cho nàng đắc ý cả đời.
Lâm Trắc phi trộm liếc mắt nhìn Vương gia một cái, thấy Vương gia vẫn còn phẩm trà, tuy gương mặt có chút sa sầm, đáy mắt lại ẩn ẩn lộ ra ý cười, trong lòng nàng ta càng vui vẻ.
Quả nhiên Vương gia thương mình! Hiện tại mình không chỉ có đứa nhỏ, cũng có tâm của Vương gia, về sau ở Vương phủ, thật sự có thể đi ngang.
Cảnh Vương lại không biết ý tưởng của Lâm Trắc phi, hắn vui, cũng không phải bởi vì trở về lại mặt cùng thiếp thất, mà là hắn nghĩ tới tối hôm qua, bộ dáng của nhi tử giống cái đuôi nhỏ quấn lấy hắn, vừa mềm vừa đáng yêu, làm tâm hắn đều mềm nhũn.
“Vương gia, Lâm lão phu nhân, Lâm Tam gia, Tam phu nhân cùng Tam Tiểu thư cầu kiến.” Triệu Tổng quản ở ngoài cửa bẩm báo.
Cảnh Vương che giấu nhu hòa ở hai đầu chân mày, chỉnh chỉnh lại thần sắc: “Truyền.”
Bốn người vào cửa, ngoại trừ Lâm Diệu Diệu, mọi người đều là lần đầu gặp mặt một hậu duệ quý tộc, nói không khẩn trương là giả, nghiêm túc dập đầu, mắt nhìn thẳng chằm chằm nhìn một tấc ba phân trước mặt, không dám có nửa phần vượt qua.
“Hãy bình thân.” Ánh mắt Cảnh Vương quét một vòng ở trên người mọi người, dừng ở trên đầu Lâm Diệu Diệu: “Trân nhi, đây là cháu ngoại gái nàng nhắc tới với bổn vương? Ngày hôm qua tới thăm nàng?”
Trong lòng Lâm Diệu Diệu lộp bộp một chút.
Lâm Trắc phi cười khanh khách nói: “Đúng vậy, người xem nàng có phải thực đáng yêu hay không? Thần thiếp nhìn nàng nha, liền vô cùng hy vọng sinh một đứa nữ nhi.” Hôm qua Vương gia qua đêm ở trong phòng nàng, nàng bẩm báo chuyện Lâm gia đến bái phỏng với Vương gia, khen Lâm Diệu Diệu chỉ là thuận tiện, không nghĩ tới Vương gia thật ghi tạc trong lòng, điều này làm cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh (3).
3. Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà lo sợ.
Cảnh Vương ừ một tiếng, ngữ khí có chút bắt bẻ: “Gọi là Lâm Diệu Diệu?”
“Đúng vậy.” Lâm Trắc phi