Vương triều Đại Chu tính đến nay đã có hơn 300 năm lịch sử, có lẽ hiểu được bài học diệt vong của triều đại trước, Hoàng thất đã từ bỏ truyền thống lập con trưởng mà chọn người có tài làm người kế vị, ngôi vị Hoàng đế, năng lực là trên hết. Lúc Tiên hoàng còn tại vị, xuất hiện cục diện chín người con tranh đoạt Hoàng vị.
Trong đó, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử là một phe, họ có Hoàng hậu làm hậu thuẫn, tiếng nói cực kì cao.
Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử là một phe, mẫu phi của ba người này tuy không ở vị trí chủ nhân Hậu cung, nhưng lại có chỗ dựa là gia tộc võ tướng, cũng không thể khinh thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Riêng chỉ có Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử, mẹ ruột là Phi tần bị vứt bỏ, lớn lên trong Lãnh cung, vốn liếng tranh đoạt ngôi vị một chút cũng không có.
Nhưng mà đến cuối cùng, người ngồi lên Ngôi vị Hoàng đế là một vị trong hai vị này, một vị khác được phong là Cảnh Vương gia.
Trời sinh Hoàng đế tính tình đa nghi, ngoại trừ đệ đệ ruột là Cảnh Vương, ai cũng không tin, đây cũng là lý do cho việc Cảnh Vương, một thân vương, là người duy nhất của vương triều Đại Chu nắm binh quyền trong tay.
Lâm Diệu Diệu khóc không ra nước mắt, lúc trước chỉ là tùy ý suy đoán dượng là một Vương gia có quyền, không nghĩ đến, đâu chỉ là có quyền, thực sự là quyền khuynh Triều dã!
Đáng tiếc chính là, dù vị thân vương này có sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, việc có con nối dõi lại rất khó khăn, cho đến hiện tại mới chỉ có hai người con trai, mà trong đó có một người là ngốc tử------
“Diệu Diệu, Diệu Diệu, Diệu Diệu, con làm sao vậy? Triệu tổng quản đang nói chuyện với con đấy?” Diêu thị lắc lắc con gái đang đi vào cõi thần tiên, có chút xấu hổ nhìn Triệu tổng quản.
Triệu tổng quản cười, không có ý tứ trách tội.
Diêu thị sờ lên trán con gái, lo lắng nói: “Con có phải không thoải mái hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Diệu Diệu hoàn hồn, kiềm chế khác thường trong lòng, dựa vào đầu vai Diêu thị nói: “Nương, con muốn ngủ.”
Diêu thị nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là mệt mỏi, xem sắc mặt con kém như vậy, ta còn tưởng con lại đang sinh bệnh nữa. Không có việc gì, con mệt mỏi thì ngủ đi? Nương ôm con.”
Nếu sớm biết cô cô nàng là người của Cảnh Vương phủ, dù nói cái gì nàng cũng sẽ không theo tới, đời trước đã lĩnh giáo sự lợi hại của vị kia Cảnh Vương phủ, đời này, nàng chỉ nghĩ cách hắn thật xa, muốn tránh ở một góc không ai thấy, cũng tốt hơn là bị hắn trêu chọc.
“Nương, con muốn về nhà.” Lâm Diệu Diệu ủy khuất nói.
Ánh mắt Diêu thị đảo qua Triệu tổng quản, thấy mặt Triệu tổng quản mang ý cười nhìn mình, ngượng ngùng cười cười, nói với nữ nhi: “Ngoan, chờ thăm cô cô xong chúng ta liền về nhà.”
“Con muốn về bây giờ!”
“Con đứa nhỏ này, mới ngoan một ngày đã trở lại nguyên hình rồi nha?” Diêu thị nhìn nàng trưng ra một vẻ mặt thối, thấp giọng nói: “Con phải nghe lời, nơi này không phải là nơi con có thể tùy hứng, biết không? Biểu hiện tốt một chút, lúc về nương mua bánh ngọt cho con, con thích ăn bao nhiêu cũng được.”
Trong lòng Lâm Diệu Diệu biết chuyến đi Vương phủ này không thể tránh khỏi, lại nhìn nụ cười Triệu tổng quản kia thật giống hồ ly, rốt cuộc cũng hiểu cái cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có, người này còn không phải là thái giám lúc trước nhét nàng vào xe của Hoàng đế sao?
Thật sự gặp phải hắn, chắc chắn không phải chuyện tốt gì!
Dọc theo đường đi, trong lòng Lâm Diệu Diệu đều bất ổn, sợ đụng phải người không nên đụng tới, thậm chí vì giảm cảm giác tồn tại của chính mình, nàng vùi khuôn mặt vào cổ Diêu thị giả bộ ngủ.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Lâm Diệu Diệu không “ngủ” bao lâu, liền bị Diêu thị gọi cùng lay tỉnh “dậy”.
Một đứa nhỏ ăn mặc thập phần khéo léo, không biết sao, từ bên đường nhỏ lao tới, không nghiêng không lệch đụng phải Diêu thị, Diêu thị còn đang ôm một đứa nhỏ, có chút đứng không vững, dẫm vào một chân của đứa nhỏ kia, đứa nhỏ kia đứng tại chỗ nổi giận, một đấm đấm tới!
Diêu thị giữ cổ tay hắn.
Hắn nổi trận lôi đình: “Ngươi là điêu dân từ đâu tới? Dám giữ tay của gia! Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!”
Gia?
Đứa nhỏ này mới bao lớn?
Năm tuổi? Sáu tuổi?
Diêu thị không đoán ra tiểu ăn chơi trác táng này là ai, nhưng Lâm Diệu Diệu liếc mắt một cái liền nhận ra, con thứ của Cảnh Vương - Cảnh Lịch.
Triệu tổng quản hành lễ: “Tiểu công tử.”
“Tiểu, tiểu công tử?” Trên mặt Diêu thị hiện lên một tia tái nhợt, vội buông tay, ôm Lâm Diệu Diệu hành lễ: “Thảo dân mạo phạm, xin tiểu công tử thứ lỗi.”
Cảnh Lịch nổi giận: “Ngươi có tư cách gì? Dẫm chân bản công tử! Nắm tay bản công tử! Ta thấy các ngươi là ăn gan hùm mật gấu! Triệu tổng quản! Kéo các nàng xuống cho ta, đánh một trăm trượng!”
Lần này, ngay cả Lâm Diệu Diệu chưa trêu chọc hắn cũng bị chịu tội.
Quả nhiên Cảnh Vương phủ không phải là nơi mình nên đến, tránh thoát tên lớn, lại đụng phải tên nhỏ, tên tiểu nhân này tuykhông thâm sâu bằng kẻ kia, nhưng cũng là một nhân vật vạn người e ngại.
Lâm Diệu Diệu thầm mắng mình ra cửa không xem hoàng lịch, đây đều là chuyện gì?
Triệu tổng quản cười cười, nói: “Tiểu công tử thỉnh bớt giận, Lâm phu nhân cùng Lâm tiểu thư là khách, nếu có nơi nào không chu toàn, thỉnh tiểu công tử tha thứ.”
“Ta mặc kệ! Ta cứ muốn đánh bọn họ!”
“Này……”
“Ngươi đánh hay không đánh?”
“Tiểu công tử……”
“Được lắm, ngay cả ngươi cũng không nghe ta nói!” Cảnh Lịch đẩy Triệu tổng quản ra, nhặt một cục đá lên ném về phía Lâm Diệu Diệu!
Mặc dù là một đứa nhỏ, cũng nhìn ra được Lâm Diệu Diệu