“Tới rồi.” Akashi dẫn đầu xuống xe, “Đi bộ thêm một chút liền đến, ở nơi đó có một nhà trọ.”
Mọi người đi theo Akashi phía sau xuống xe.
“Woaa ~! Không tồi nha!” Kise thổi cái huýt sáo, “Cảnh sắc thật không tệ.”
Akashi chọn địa điểm hợp túc luyện tập cho bọn hắn là một nơi trên núi, phong cảnh phi thường tuyệt đẹp, hiện tại lại còn là mùa anh đào nở rộ, trong không trung đều là cành hoa anh đào nhẹ nhàng bay múa, cùng với gió xuần nhẹ nhàng lướt qua trên khuôn mặt, voi cùng sảng khoái.
“Vâng, thực đẹp.” Kuroko vươn tay, lòng bàn tay mở ra, tiếp được một cành hoa nhỏ, nhẹ nhàng nắm lại, cẩn thận mà nhìn lên.
Mà khi Kuroko đang xem anh đào rơi, Aomine tất nhiên, liền phụ trách xem Kuroko, vừa ngắm cảnh đẹp vừa nghĩ trong lòng Tetsu và hoa anh đào đặt trong một khung cảnh quả là mỹ cảnh trần gian mà!
Akashi liếc nhìn phía sau một cái, nói, “Các cậu thích thì tốt.”
Lời này thực sự không phải lời mà Akashi trong mắt bọn họ nên nói ra, bất quá ai cũng đang bận ngăm cảnh đẹp trước mắt, không ai mở miệng nói gì.
“Mau đi thôi,” Akashi nói, “Hiện tại cách bữa trưa một tiếng rưỡi, trước lúc đó các cậu đem đồ thu xếp xong, sau đó đi ăn cơm, buổi chiều tập luyện, buổi tối có thể ở chỗ này ngaam suối nước nóng.”
“Gì?!” Aomine có chút kinh hỉ, “Có suối nước nóng để ngâm mình sao?”
“A, thật tốt quá!” Người tiếp theo Kise nhấc tay vui mừng.
Một đám men theo lối đi hướng lên núi, vừa vào đến nhà trọ, Murasakibara liền nói, “À…… Hiện tại điều tớ quan tâm chính là, giữa trưa chúng ta ăn cái gì?”
Midorima không còn lời nào mà nhìn Murasakibara, nói, “Nhà trọ tự nhiên sẽ có chuẩn bị sẵn bữa ăn……”
Midorima lại một lần lời còn chưa nói hết, thì đã đem câu “Không cần ngươi quan tâm” nuốt trở lại bụng, bởi vì bên cạnh nghe Akashi thình lình nói một cậu, “Chuyện này, tớ quên nói, hôm nay chủ quán trọ vào thành phố mua những đồ vật chúng ta yêu cầu, có thể đến sáng mai mới trở về được, cho nên…… bữa trưa cùng bữa chiều lẫn bữa sáng ngày mai chúng ta phải tự mình chuẩn bị rồi.”
“Gì chứ?!!” Kise kêu to, “Chúng ta đều phải tập luyện mà, làm sao có thừoi gian để làm đồ ăn, hơn nữa…… Trong chúng ta có ai biết nấu ăn sao?”
“Phải…… Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.” Midorima nghiêm túc tán thành.
“Haiz? Không có ăn sao.” Murasakibara miệng hơi chu ra, hiển nhiên là đang rất bất mãn, “Akachin, ban đầu cũng chưa nói qua để bọn tớ chuẩn bị nữa.”
“Vậy các cậu ai sẽ nấu ăn?” Akashi buông ba lô đặt vào góc phòng, tùy tiện ngồi xuống, nhìn mọi người.
“Haiz…… Momoicchi cũng không có tới, chúng ta một đám con trai làm thế nào mà……” Kise đáp.
“Thật ra……” Aomine hiển nhiên là không tán đồng lời Kise vừa nói, “Bảo Satsuki đến nấu ăn không bằng cậu giết tớ đi…… A, đúng rồi, Tetsu biết nấu ăn mà.”
Aomine chỉ sang người bên góc không xem ai ra gì chuyện tâm tự mình sửa soạn lại đồ đạc_Kuroko.
Kuroko nghe thấy Aomine nói đến mình, mới đứng dậy nhìn bọn hắn.
“Kuroko biết nấu cơm sao?” Midorima hỏi.
“Phải, này nha, hơn nữa còn ăn vô cùng ngon.” Aomine nói vô cùng đắc ý cười rộ lên.
“A! Vậy bữa ăn liền giao cho Kurokocchi làm đi?” Kise có chút kích động, “Tớ rất muốn nếm thử đồ ăn của Kurokocchi làm.”
“Kurochin cậu định làm món gì vậy?” Murasakibara hỏi.
“Ừm……” Kuroko sờ sờ cằm, suy nghĩ trong chốc lát, nói, “Cà ri, còn có…… Cơm chiên hải sản, cơm nắm vị rong biển cũng có thể nấu, bất quá sở trường của tớ vẫn là trứng luộc.”
“Không tồi, Tetsuya,” Akashi nói, “Như vậy bữa trưa liền do cậu phụ trách, nguyên liệu nấu ăn tớ nhớ hình như chủ quán trọ bảo trong nhà có sẵn, như vậy thì tốt, tớ cùng Midorima đi thảo luận lịch trình tập luyện, Murasakibara đi theo nhất định sẽ ăn vụng, như vậy thì sẽ chẳng còn cho chúng ta ăn đâu, cậu ấy đi với tớ đi, được…… Vậy để lại Kise và Aomine giúp cậu nấu ăn.”
“Vâng.” Kuroko gật gật đầu đồng ý
Kise như vậy nhưng thực ra rất phấn khích, lần đầu tiên nhìn thấy Kuroko nấu cơm.
Còn Aomine cũng chỉ là đơn thuần thật cao hứng, có thể cùng Kuroko ngây ngốc cùng nhau, huống hồ lúc này Aomine còn chưa có mãnh liệt ý thức được kẻ đối địch, không hề có phát hiện Kise dính ở bên cạnh Kuroko dưới đáy mắt ẩn giấu ý nghĩ gì.
Ba người sau đó rất nhanh xuất hiện ở phòng bếp, Kuroko mở tủ lạnh ra, nhìn nhìn, tìm được chút hành tây nhìn qua còn khá mới, khoai tây cùng thịt bò, lại lấy ra một đống gói bột cà ri.
Cuối cùng Kuroko còn lấy ra tới một ít rong biển cùng đậu hủ, chuẩn bị nấu canh rong biển.
(Vị tăng canh: ta cũng không biết nó là vị quỷ gì mà thấy có rong biển với đậu hủ chắc canh rong biển:v)
“Aomine, cậu biết cắt rau chứ?” Kuroko hỏi Aomine.
Aomine nghiền ngẫm thật lâu mi cũng nhăn lại, chậm rãi mở miệng, nói, “Cái này sao……”
Kuroko thở dài, quay đầu nhìn qua Kise, phát hiện Kise vẻ mặt vô tội mà nhìn laii cậu, nhún nhún vai, Kuroko lại lần nữa thở dài một hơi —— Hai người này, có lẽ đều không biết làm rồi.
Kuroko đành đem mấy củ khoai tây và một củ hành tây phân ra đưa cho Kise và Aomine, nói, “Các cậy gọt vỏ khoai tây đu, sau đó rửa sạch, hành tây cũng lột sạch vỏ được không?.”
Aomine và Kise đều gật gật đầu nhận lấy.
Kuroko vừa mới quay lưng lại đi vo gạo, liền nghe thấy phía sau vài tiếng vang lớn.
—— Nhất định là cậu nghe lầm.
(Sát thủ phòng bếp=)) ngoài Satsuki, Riko và Midorima thêm hai anh nữa thì quá khủng khiếp)
Kuroko lắc đầu lừa mình dối người tự nói trong lòng, sau đó vo thật sạch gạo bỏ vào nổi cơm nhấn nút, tiếp theo bắt đầu cắt thịt bò.
Kuroko chỉ mới cắt được một nửa thịt bò, liền nghe thấy phía sau có người kêu hắn.
“Kurokocchi, tớ đã gọt sạch vỏ khoai rồi,” nói đưa qua một củ khoai tây đưa cho Kuroko, Kuroko nhìn lên, lại phát hiện khoai tây gồ ghề lồi lõm, trên thân còn dính lại rất nhiều chỗ nhỏ chưa gọt kỹ, “Thế nào? Kỹ thuật gọt vỏ của tớ có phải rất cao siêu?”
Kise nói xong bày ra bộ mặt khen tớ đi, một bên rửa tay một bên nói, “A, ta thật là thiên tài!”
Kuroko ngơ ngác mà nhận lấy, thầm nói một chút nữa tự cậu gọt lại lần nữa vậy.
Aomine theo sau cũng đưa tới củ khoai tây được gọt sạch, quả thực là so với Kise gọt sạch sẽ hơn rất nhiều, không có lưu lại bất cứ chỗ vỏ nào.
Chính là cái này ——
Này khoai tây so ban đầu lại thiếu mất một nửa!
Kuroko lại một lần sửng sốt, loại công việc này đưa cho bọn họ làm trợ thủ là một sai lầm sai lầm cực lớn nha!
Kuroko giương mắt nhìn trước mắt một đống khoai trước mắt “A, rốt cuộc cũng làm xong, thật mệt mỏi mà, tớ rất vất vả đó” dù than vãn nhưng Aomine bộ dạng vô cùng đắc đắc ý.
“Aomine-kun……” Kuroko dừng một chút, “Vì cái gì khoai tây nhỏ đi nhiều như vậy?”
“A?” Aomine bĩu môi, “Từng chút từng chút mà gọt vỏ đi thật phiền phức, còn rất rất dễ cắt trúng tay, như vậy rất bất tiện, chi bằng một lần một dao, liền sạch sẽ, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn.”
Aomine vẻ mặt khoa khoang, tiếp tục nói, “Cậu nhìn xem tớ đã cắt được bốn củ, mà Kise mới chỉ mowis được một củ.”
Aomine nhìn khoai tây hắn gọt giống như là đang xem một kiện tác phẩm nghệ thuật, một bên xem còn một bên khinh thường mà nhìn Kise đang cặm cụi gọt vỏ khoai.
Hiện tại Kuroko rất bất đắc dĩ mà đỡ đầu, trên trán còn xuất hiện thêm ba vạch hắc tuyến.
Kuroko còn định thu lại mớ khoai bị Aomine phung phí cắt bỏ để gọt vỏ sau đó lấy nấu ăn, chưa kịp cầm lấy thì đã thấy Aomine gim tất cả đem vứt đi, Kuroko lại một lần đỡ đầu, đành phải quay lại tủ lấy thêm vài củ khoai tay mới ra, rồi trước mắt Aomine và Kise biểu diễn một màn gọt vỏ ‘cao siêu’.
Hai ngừoi Kisa và Aomine chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào thiếu niên cẩn thận trước mắt, Kuroko một tay cầm dao nhot, cũng bất đắc dĩ, vì ở đây không có dao gọt, một tay khác nhẹ nhàng cầm lên củ khoai tay, từ đầu củ khoai bắt đầu gọt vỏ, vỏ gọt ra vô cùng hoàn mỹ, trên cơ bản không hề bị xót lại phần vỏ nào, chỉ là củ khoai hình dạng lên xuống có những chỗ vỏ không thể dùng lưỡi dao cắt được, liền dùng mũi đao linh loạt xoay một vòng cắt ra.
Toàn bộ quá trình trong mắt Aomine và Kise quả thực là vô cùng thần kỳ!
“Woaa —— Tetsu cậu thật là lợi hại, vậy mà có thể gọt vỏ khoai tây mà không cắt phải tay.” Aomine nói, nói giống như hắn chưa từng cắt qua khoai tây bằng tay bao giờ, Kuroko không biết phải nói gì nhìn Aomine.
“Woa —— Kurokocchi quả nhiên lợi hại mà!” Kise vỗ tay, “Kurokocchi tớ giúp cậu rửa sạch sẽ nha.”
Kise từ trên tay nhỏ Kuroko cầm lấy củ khoai tay, bắt đầu nghiêm túc mà rửa sạch.
Aomine không