Cãi nhau mà không kiêng nể gì thì vui vẻ thật nhưng một khi Akashi hết hứng thú bảo trở về nhà trọ thì mọi chuyện liền kết thúc.
Nội dung tập luyện mà Akashi đưa cho bọn họ thoạt nhìn đơn giản, nhưng sự thật đau lòng là hoàn toàn không, Akashi làm mỗi một việc đều là có lý do của nó, việc tưởng chừng đơn giản đều là từng suy tính kỹ càng của Akashi.
Ở đây mấy ngày, bọn họ đều biết mục đích của Akashi, ai cũng có cảm giác muốn thoát hồn thay xác tới nơi rồi, nhưng không thể phủ nhận hiệu quả sau đó là giúp cơ thể trở bọn họ trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, mà mục tiêu trước đó của họ là theo đuổi kỹ năng của bản thân, cũng không ngừng được củng cố thêm.
Mặc kệ bọn họ muốn thay đổi như thế nào, đều có thể nhờ Akashi mà đạt đưỡ.
Hắn thật sự có năng lực đó, giống như vị Hoàng đế cao quý đủ uy lực điều khiển mọi thứ, ánh mắt lạnh lẽo với đôi mắt hai màu như nhìn thấu hết thảy.
Đó có phải là bản lĩnh thật sự của một người hay không, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu; cũng có những người bề ngoài giống như phế thải cái gì cũng không làm được, thực ra lại có vô số năng lực, là ai hắn đều có thể nhanh chóng nhìn ra.
Mà Kuroko, chính là như vậy.
Ngoài mặt cũng chỉ là một thiếu niên bình thường như bao người khác mà thôi có lẽ điểm khác biệt duy nhất là cậu có niềm đam mê mãnh liệt với bóng rổ, không ai ngờ tới bên trong người như vậy lại chôn dấu một tài năng đặc biệt tới thế.
Đổi lại là một người khác căn bản chẳng thể phát hiện ra, Kuroko nghĩ, cho dù Riko người làm huấn luyện viên ở Seirin có thể nhìn ra thể chất của mỗi người nhờ trị số cơ thể, cũng không thể nào nhìn ra được năng lực giấu trong mỗi người bằng chứng là lần đầu gặp mặt cô đã vô cùng ngạc nhiên.
Những loại năng lực khác, nếu một cái liếc mắt đã nhìn thấu, thì sợ là không quý giá rồi.
Sau trong tâm, Kuroko thật lòng cảm kích Akashi, tuy rằng Akashi ngoài mặt lạnh nhạt vô cảm tựa như băng, cũng phải thừa nhận là, Akashi có thể khai quật ra được năng lực ẩn sâu trong mỗi người, việc mà bất luận ai cũng không thể so được.
Nhìn lên thiếu niên tóc đỏ ngồi trước mình, Kuroko quyết định nhắm mắt, tay nhẹ nhẹ xoa xoa mi, đi ngủ.
Một buổi chiều đập trái va phải hơn hơn 1 tiếng 40 phút cũng trôi qua, xe chậm rãi về đến Sơ trung Teiko chạy thẳng vào khu đỗ xe của trường, sáu người vác cơ thể mỏi lừ lê bước xuống xe, ngáp một cái dài, duỗi vai vươn người, xoay vai xoa mắt, một đám giống như vừa chạy xong 10.000m marathon vậy.
“Aka – chin nè~” Murasakibara ngáp dài mệt mỏi, rũ mắt nhìn Akashi, “Vì sao lại dừng ở trường vậy, không phải về nhà sao?”
Quay đầu lại ném một cái nhìn thiện ý cho Murasakibara Akashi nói, “Ai nói có thể về nhà? Còn phải tập tiếp nữa.”
“Hả?” Một tiếng bất mãn kêu lên, Kise ai oán —— Mấy ngày nay Akashicchi cho họ tập luyện đến chết đi sống lại rồi, thật vất vả mới sống sót trở về vậy mà không cho nghỉ ngơi được một chút nào.
“Giao hữu.” Làm ngơ ai kia Akashi buông một lời nhẹ tâng, “Đội bóng trường bên* khoảng hai giờ rưỡi nữa sẽ đến đây.”
(*U đại trường trung học.)
“A? Lại là những người kia ——” Aomine kéo dài ngữ điệu, đang mò lại ký ức, “Có phải lần bốn trường mạnh nhất cả nước tụ lại?”
Akashi gật đầu.
Sờ sờ cằm, Midorima đã hiểu rõ dụng ý của Akashi, không nói gì, tự mình đu vào trường, Kuroko cũng không có phản ứng, theo phía sau Midorima.
“Haizzz, tập luyện thật à?” Kise kéo căng cơ tay, giọng điệu lập tức thay đổi, “Này không phải rất có ý tứ sao? Là Hoàng đế phía Đông, là một trong bốn trường mạnh nhất cả nước!”
“Cậu lật mặt cũng nhanh đó,” Aomine liếc xéo liếc mắt một cái, “Nói cũng không sai —— Tetsu, một chút nữa cùng cố gắng nha!”
Bước nhanh hơn một bước chân Aomine đuổi tới cạnh Kuroko, giơ qua nắm tay, Kuroko ngẩng đầu nhìn thoáng qua Aomine trên mặt hơi kích động cùng vẻ phấn khích của trẻ con, nhịn không được cười ra tiếng, cũng duỗi ra nắm tay, nhẹ nhàng chạm vào.
Ở phía sau nhìn hai người ăn ý hoàn mỹ, Kise cũng chép miệng chạy tới, oán giận nói, “Kurokocchi, thỉnh thoảng cũng bóng truyền cho tớ nữa nha.”
“Kise – kun, việc này cậu nên nói với đội trưởng thì hơn.” Kuroko nghĩ nghĩ lại liếc mắt Kise một cái.
“Lần này Tetsuya không lên sân,” Akashi mở cửa, đi vào sân vận động, cũng không quay đầu lại mà dùng lưng nói với bọn họ.
“Sao chứ ——?” Aomine há miệng thở dốc, có chút giật mình, “Tetsu lần này vì cái gì không lên sân đấu?”
“Lần này Ryouta làm chủ lực, mọi người sẽ hỗ trợ cậu ấy,” Akashi không nhanh không chậm nói, “Tố chất cơ thể Ryouta không tệ, năng lực vẫn có thể học thêm, chỉ là hơi thiếu kinh nghiệm thực tế, lần này tái luyện tập chính là cơ hội tốt để cậu ấy thích nghi với đội hình thi đấu chính thức.”
Aomine nhìn thoáng qua Kuroko, gật gật đầu, trong miệng vẫn cứ nhỏ giọng mà nói thầm, “Xí —— còn tưởng cùng Tetsu dùng thử kỹ năng phối hợp mới, haiz.”
Kuroko nghe được cũng chỉ vỗ vỗ vai Aomine, khẽ cười nói, “Lần sau sẽ có cơ hội, Aomine – kun.”
“Ừm.” Aomine gật đầu.
“Tetsuya,” Akashi đột nhiên mở miệng, “Hôm nay cậu đến sân bên cạnh tập tạm đi, đội hai đang ở bên đó, lần sau ra ngoài thi đấu cậu sẽ đi cùng họ, hiện tại qua làm quen trước cũng tốt, Satsuki cũng ở bên đó, cậu ấy sẽ sắp xếp cho cậu.”
Kuroko gật gật đầu, vẫy tay chào bọn họ, xoay chân chuyển hướng đi đến sân bên cạnh.
“Này……” Một tiếng khe khẽ kêu lên, “Vừa rồi tôi thấy cửa mở ra, có người đi vào sao?”
“Hả?” Người bên cạnh biểu tình khoa trương mà nhìn hắn, “Nói bậy gì đó làm gì có ai, là cậu hoa mắt nhìn lầm sao?”
Một thiếu niên cao tận 1m8 một tay rê bóng cũng tới gần, liếc mắt qua hai người, “A, hình như là có người tới.”
“Gì chứ? Ida – kun* cũng thấy sao?”
(Tỉnh Điền*)
“Ừm.” Người tên Ida bị hỏi cũng truyền bóng qua tay, đổi thành cầm bóng, ánh mắt âm u nhìn ra cửa, “Tôi nhớ không lầm…… hắn ta tên là Tetsuya Kuroko thì phải.”
“Tetsuya Kuroko?” Người nọ gãi gãi đầu, “Là người không tham gia kiểm tra hàng tháng mà đã đi lên đội một phải không?”
“Phải, là hắn,” Một người khác phụ họa gật gật đầu, “Tôi cũng biết cậu ta, lúc trước ở đội ba, căn bản không có chút cảm giác tồn tại nào, vào đội bóng nửa năm đến cả động