“Kuroko……” Kagami lẩm bẩm trong miệng, hắn nhìn vào thiếu niên tóc lam nhạt ngồi trong phòng mình, chỉ mấy tháng không gặp nhau…… hắn cũng không nhớ chính xác đã qua bao lâu, nhưng lúc này nhìn thấy cậu ở đây, cảm giác có chút không thực tí nào giống như trong mộng vậy.
Kagami day day hai mắt, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Kuroko, vắt chéo chân.
Ngồi trên ghế Kuroko có hơi chút ngại ngùng, cậu thực sự cũng không biết, hiện tại bản thân nên nói gì với người bên cạnh, hai tay không biết để đâu đành ngay ngắn đặt trên đùi.
“Kuroko,” Đột nhiên Kagami mở lời phá vỡ bầu không khí cứng ngắc, “Cậu gần đây…… có tốt không? Còn có, mọi người Seirin thì sao?”
Nghe hắn hỏi như thế Kuroko có hơi giật mình, bởi vì cậu thực sự cũng không biết mà! Ngay sau khi Kagami rời đi, cậu đã không ở thế giới này, mà trở về thời Teikou rồi…… Cho nên, Kagami hỏi cậu làm sao trả lời được chứ!
Trong lòng bấn loạn, hai mắt xanh của Kuroko cứ nhìn trái rồi quay phải, Kagami cũng có chút ngơ ngác, nhìn hai mắt Kuroko liên tục thay đổi.
Thấy qua lúc lâu mà Kuroko vẫn không trả lời, Kagami cho rằng cậu là không muốn trả lời mình, xấu hổ dời tầm mắt, “Ừm…… Không muốn nói cũng được……” vừa nói hắn vừa quay đầu đi hướng khác.
Kuruko quơ tay vội vàng giải thích.
Kagami vậy mà không nói gì, chỉ là nhìn Kuroko…… Bắt đầu từ lúc nào, giữa hai người bọn họ lại trở nên xa cách như vậy?!
Hai người đã từng, thân thiết không rời, không giấu diếm gì.
Mà lúc này, mặc dù là một cuộc trò chuyện bình thường, giữa hai người, vậy mà chỉ có xấu hổ mà thôi.
Ngồi trên sô pha một lúc ai cũng cảm giác được sự kỳ lạ của đối phương, dùng sự im lặng né tránh vấn đề khoảng cách kia.
“…… Rất tốt.
” Kuroko nghĩ nghĩ, vẫn là nhỏ tiếng đáp lại, giọng nói không như trước kia trong veo nhiệt tình, có hơi chút khàn đặc, là sự thay đổi của con trai khi đến tuổi.
…… Vậy là, Kuroko, cậu ấy cũng đã trưởng thành rồi.
Kagami cúi đầu nhìn nhìn lại chiều cao của Kuroko so với mình thì thấp đến đáng thương…… Nhưng mà, cũng không cao lên được xíu nào nha!
Nghĩ tới đây, Kagami nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Kuroko ngước mắt nhìn hắn.
Bị Kuroko đột nhiên nhìn thẳng Kagami cơ mắt cứng lại, cũng không biết vì sao, vội vàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào tờ báo bóng rổ NBA.
“Kagami-kun thì sao……” Kuroko thăm dò mở miệng, “Ở Mỹ có tốt không?”
“Hả……” Kagami gãi gãi đầu, “Tớ bên này vẫn rất ổn…… Không có gặp rắc rối gì, cũng không có gì đặc biệt cả …… Ừ…… Mỗi ngày ngoài luyện tập thì là chơi bóng rổ đường phố, còn lại là đi học……”
Từ trong lời nói của Kagami lộ ra sự mệt mỏi, nhìn vẻ mặt này, xem ra hắn ở Mỹ cũng không tốt như cậu tưởng tượng, hiện tại được nghe kể, những cũng giác được những ngày này trôi qua quả thực rất nhàm chán.
Chính là, tình yêu với bóng rổ sớm đã đi xa rồi.
Đã từng, người trước mắt cậu từng có một niềm yêu thích nhiệt tình với bóng rổ không ai so sánh được, thời điểm đó làm gì có ai nghĩ được một người như vậy lại có ngày trở nên xa lạ như thế này, rõ ràng là đang chạm vào quả bóng, nhưng càng ngày càng xa quả bóng đó……
Cái hắn theo đuổi, đã biến thành như thế này sao.
“Như vậy……” Kuroko chậm rãi nói, “Kagami-kun…… cậu còn thích bóng rổ chứ?”
“Ha?!” Kagami giật mình nhìn cậu, vẻ mặt như nghe được một câu hỏi ngu ngốc vô cùng, “Việc này còn cần hỏi sao?……”
“Thích chứ,” hai mắt nhắm lại, Kagami ngã người theo sô pha chậm rãi nằm xuống, ngửa đầu, thở một hơi dài, “Nếu không thích, tớ còn chơi bóng làm gì!”
Giọng nói của hắn rõ ràng càng trở nên kích động, còn chút chút gì đó không kiên nhẫn.
Cậu nói dối.
Kuroko yên lặng nói trong lòng.
Ánh mắt như thế này, có thể gạt được ai chứ?
Chính là ánh mắt mất hết tất cả yêu thích, giống như ngọn lửa bị một cơn mưa rào dập tắt, bên trong trống rỗng, giống như trang giấy trắng, hệt như chưa từng có thứ gì trong đó, ánh mắt sâu không đáy, đã không còn thiếu niên nhiệt huyết kia nữa rồi.
Giống như……
Giống như đã trở thành một kẻ không quan tâm bất cứ thứ gì cả.
Chỉ vì chiến thắng mà chạm vào quả bóng, vì chính mình mà chơi bóng rổ, vì chơi bóng mà chơi thôi……
Từ khi nào, một người chỉ cần nhìn thấy bóng rổ thì ánh mắt đã sáng rực lên lại trở thành một kẻ bất cần chẳng còn chút gì của nỗ lực hay sự nhiệt tình với bóng rổ nữa rồi.
Cậu từng nghĩ, chỉ cần trong lòng kiên định một lòng với thứ gì đó, chỉ cần như vậy thôi thì mặc kệ người xung quanh thế nào bản thân cũng sẽ không lung lay.
Nhưng mà, không có gì chắc chắn cả.
Ít nhất hiện tại người trước mắt cậu, không phải.
Hắn đã dần dần thay đổi từ lúc nào mà không hay biết.
Hai mắt Kuroko nhìn Kagami tràn đầy u oán, giống như muốn khóc vậy, làm cho người khác cảm thấy thương xót.
Kagami nhịn không được nuốt vài ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động, hắn cảm giác được một ngọn lửa nóng từ dưới cháy lên trong cơ thể, cổ họng khát khô, hai tay hắn nắm lại, nhìn thẳng Kuroko, ánh mắt theo sườn mặt của cậu trượt xuống.
Bề ngoài của Kagami vốn dĩ không được thiện cảm mấy, khuôn mặt có chút hung dữ, hắn nhìn Kuroko chằm chằm như vậy, khiến cậu cảm thấy một loại cảm giác uy hiếp nguy hiểm vô hình đang bao lấy mình.
Hai mắt hắn híp lại, nhãn cầu đỏ lại hung dữ chút □ hương vị, làm không khí ẩm ướt lại nhiễm thêm một tầng hơi thở dâm mị.
(?)
Giống như thú dữ……
Kagami nhìn chằm chằm vào cổ áo mong manh của Kuroko, ánh mắt hết nhìn qua cái yết hầu nhỏ nhắn lại lướt qua xương quai tinh tế, Kuroko lại còn xấu hổ nên cả người trắng nhợt bị phủ lên một màu hồng nhạt.
Ánh mắt nguy hiểm như vậy, khó tránh khỏi sẽ lau súng cướp cò.
(Chắc ý là nhịn không được làm bậy á x_x)
Cuối cùng Kagami vẫn là không kiềm nén được, một tay đẩy Kuroko về nệm sô pha phía sau.
Không chút đề phòng Kuroko dễ dàng bị Kagami đẩy ngã về sau, đầu có chút choáng váng……
“Kuroko……” giọng nói Kagami có chút nghẹn ngào, giống như con thú gầm nhẹ, ở bên tai Kuroko vang lên, lộ ra sự mất kiên nhẫn trong lòng hắn.
Kuroko giật mình trước hành động mạnh bao của Kagami, hai mắt mông lung ngơ ngác.
“Kagami-kun……” Kuroko hé miệng nói, lại bị Kagami con thú mất đi lý trí mạnh bạo đẩy trở lại.
Nhân lúc Kuroko sợ ngây người, Kagami vươn đầu lữoi len vào bên trong, giống như đang giành