(Nghĩ tới Kuroko bỏ Kagami mà theo Akashi quay về, đoạn về nhà vô cùng thích…… Muốn viết từ lâu rồi)
——————————— đây tuyến phân tách đừng nói nhảm nữa ———————————
“Đi thôi.
” Akashi vững vàng đứng trước Kuroko.
Khuôn mặt Kuroko vì hoành hôn mà phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng ấm áp, đôi con ngươi xanh thẳm không nhịn được ngạc nhiên trừng lớn, cậu cảm giác có chút hư ảo, chàng trai tóc đỏ trước mắt so với mình chỉ cao hơn 5, 6 cm mà thôi, mặc một bộ đồ màu đen cổ điển…… Không sai, đây chính là Seijuro Akashi cấp ba
Nhưng mà…… Akashi lúc học cấp ba tại sao hai con ngươi lại có màu đỏ đậm? Mặt cậu ấy rõ ràng là một màu vàng và màu đỏ.
“Làm sao vậy, Tetsuya,” Akashi khẽ nhếch môi, âm thanh phát ra như lôi kéo, “Về nhà thôi.
”
“…… Về nhà?” Kuroko mơ hồ.
“Phải…… Nên, về nhà rồi, Tetsuya.
” Akashi gục đầu xuống, một tay thừa cơ nhanh nhẹn nằm cánh tay mảnh khảnh của Kuroko kéo cậu vào trong lòng, “Chẳng lẽ cậu không nhớ mọi người sao? Bọn tớ…… còn đang chờ để thi đấu cùng cậu…… trận đấu cuối cùng của giải, trận chung kết.
”
Đột ngột bị kéo qua Kuroko đầu dựa trên ngực Akashi, giật mình nói không ra lời.
“Tetsuya, lần này sau khi trận đấu kết thúc, đừng rời khỏi bọn tớ.
” Akashi lời nói như là mệnh lệnh, nhưng cái giọng điệu nhẹ nhàng này cũng là đơn giản cầu xin.
Kuroko chưa bao giờ nghĩ tới Akashi có thể nói những lời cầu xin như thế.
Tay Akashi bất ngờ tăng lực nắm, đem Kuroko cẩn thận ôm chặt, ánh mắt cảnh giác sắc bén, thẳng một đường nhìn phía sau Kuroko, trong không khí dần nổi lên một tầng ngập mùi thuốc súng.
Nhưng mà Kuroko vốn nãy giờ không hề chú ý vẻ mặt của Akashi, tự nhiên không phát hiện ra ánh mắt của hắn tràn đầy địch ý với Kagami phía sau mình.
“Là cậu ta sao?……” Akashi lẩm bẩm, tay lại tăng thêm một chút lực giữ lại, Kuroko cảm thấy bả vai bị nắm đến đau, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mayws Akashi, “Làm sao vậy?”
“A…… Không có gì.
” Akashi phát hiện ra người trong lòng bị mình làm đau, vội vàng thả lỏng lực tay, Kuroko muốn quay đầu nhìn xem, lại bị Akashi ngăn cản, “Tetsuya cậu chỉ cần nhìn bọn tớ là được.
”
Kuroko khó hiểu.
“Đi thôi.
” Akashi chuyển sang dắt tay Kuroko, mười ngón tay đan vào nhau, “Về nhà.
”
Cuối âm ‘về nhà’ của Akashi phát ra rất nhanh bị một trận gió to thổi qua bao gọn lấy hắn và Kuroko tựa như một làn khói tan dần trong không khí, biến mất ko dấu vết bên đường tại Mỹ.
Bênh viên đa khoa Thành phố Tokyo.
Akashi vốn đang tựa bên mép đầu giường bệnh của Kuroko đầu đột nhiên động đậy, một mặt nhắm chặt, một mắt khác mới he hé mở ra, hai mắt chậm chạm nhìn sang bên cạnh, nói, “Tetsuya đã tỉnh chưa?”
“Cái này……” Kise muốn nói lại thôi.
“Tetsu cậu ấy……” Từ cổ họng Aomine phát ra âm thanh trầm đục, mang theo sự khó chịu, “Còn chưa tỉnh……”
Ở thế giới bên kia rõ ràng chỉ là mấy giờ đồng hồ, vậy mà ở đây đã trải qua thời gian mấy thàng dài đằng đẳng, hiện tại đã là mùa hè.
“Ưm……”
Trên giường đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ mềm mại, âm thanh rất nhỏ, nếu không phải trong phòng tắt cả âm thanh dường như đóng băng, thì chẳng cách nào phát hiện ra âm thanh nhỏ tựa như cây kim rơi từ mặt bàn xuống được.
“Tetsu!” Aomine phản ứng nhanh nhất, có nóng vội nhưng lại rất nhẹ nhàng đến bên cạnh méo giường của Kuroko, cúi xuống cẩn thận nhìn Kuroko dường như đang muốn xem liệu có phải thật sự là âm thanh do cậu phát ra không.
“Tetsuya……” Akashi đứng dậy, ánh mắt dù có hơi mệt mỏi, nhưng xung quanh loại khí chất đế vương vẫn không đổi, chẳng giảm chút nào.
Kise, Murasakibara và Midorima cũng theo sau phản đi đến bên cạnh giường bệnh Kuroko, nhìn xem liệu có dấu hiệu đã tỉnh hay chưa.
“Kurokocchi.
” Âm thanh như kẹo ngọt của Kise vang tới bên tai Kuroko, vành tai cậu giật giật.
“Kuro-chin tỉnh sao……” Murasakibara giọng nói vốn luôn mang theo sự lười biếng lại tuỳ hứng, khác biệt lúc này có lẽ là có thêm lo lắng trong đó.
“Kuroko,” Midorima chậm rãi nói, “Cậu nên tỉnh lại rồi chứ?”
Bọn họ ai cũng cho rằng Kuroko có lẽ vì ở đây quá yên tĩnh mà mãi không tỉnh lại, thật may mắn hai mắt Kuroko giống với mong ước của họ, nhẹ nhàng ở dưới sự mong đợi của bọn họ mở ra.
Hai mắt Kuroko hơi hé, hé hé híp mắt tạo thành một kẽ hở, ánh mắt màu xanh lam dần lộ ra.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Kise lập tức phản ứng, vội vàng ấn vào chuông báo đầu giường, “Cậu ấy tỉnh! Cậu ấy tỉnh lại rồi!”
Từ giọng điệu đến hành động đều thấy rõ Kise vô cùng kích động, hai tay nắm chặt ở trước ngực, mắt vàng cũng hiếm khi mở to, khóe miệng cong lên một độ yêu nghiệt.
“Ưm…… Kise-kun thật ồn ào.
” Âm thanh trong vắt mang theo chút oán giận của Kuroko, lại có phần mệt mỏi.
Aomine cũng giật mình, sững sờ đứng thẳng, một cảm giác giống như đã trút được một gánh nặng trong lòng ngày một rõ ràng, loại cảm giác nhẹ nhàng khó tả, thần kinh