Trận đấu được tiếp tục, cả khán đài sân vận động đều tập trung theo dõi, không ai lơ là một giây.
Hiện tại Kise đang giữ được bóng, tưởng rằng Aomine có thể tiếp được đường chuyền bóng thì không ngờ có một người tới kèm hắn! Hơn nữa người này không những thấp bé mà còn nhỏ con! Hay nói, so với Aomine thì cậu ta quả thực là quá mức gầy yếu.
Aomine nhăn nhó khó chịu, không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương, mặc kệ thế nào hắn tiếp tục thủ thế, như hổ đang quan sát con mồi của mình trừng mắt nhìn cậu ta không dứt, mà chàng trai đó giống như thật sự bị doạ sợ, cậu ta run như muốn ngã giữa sân đấu vậy.
Bọn họ đang suy nghĩ gì vậy chứ…… Aomine khó hiểu, tại sao lại để người như này lên thi đấu? Hơn nữa hắn nhớ rõ là cậu ta ban nãy cũng không phải ở chỗ này.
Quên đi, kệ bà nó.
Tư duy Aomine trước giờ vô cùng đơn giản, sẽ không giống Midorima và Akashi suy nghĩ đủ thứ, bình thường nghe Momoi nói về kế hoạch tác chiến còn lười nghe, đừng nói hiện tại muốn hắn suy đoán nguyên do này nọ?! Mơ cũng không có!
Nhưng cách đó không xa Kuroko lại nhìn thấy toàn bộ, chiến thuật này, có chút quen……
Theo thành ngữ Trung Quốc thì chính là “Điền Kỵ đua ngựa”.
(Điền Kỵ là danh tướng nước Tề thời Chiến Quốc, thành ngữ xuất hiện từ cuốn “Sử ký” tập 65 kể về chiêu thức Tôn Tẫn giúp Điền Kỵ thắng Tề vương.
Trận đầu lấy con yếu đấu với con mạnh, trận sau lấy con mạnh đấu con trung bình, trận cuối lấy con trung bình đấu con yếu.)
Vậy mà dùng tới chiêu này…… đối thủ của họ thật giỏi! Chỉ là, bọn họ đã đánh giá Aomine quá cao rồi!
Kuroko và Akashi cùng nghĩ, đối thủ sử dụng kế hoạch này tất nhiên đã biết rõ năng lực của Aimine, bao gồm cả khả năng ứng biến tức thì, khi có tình huống bất ngờ, bọn họ cứ nghĩ, khả năng ứng biến vô cùng mạnh của Aomine tất nhiên sẽ phải suy nghĩ kỹ càng, cẩn thân suy đoán đối thủ, cho nên mới cố ý đưa một người nhỏ con lên cản trở hắn nhiều nhìn như ngoài dự đoán kỳ thật tất nhiên động tác tới!
Nhưng mà…… Bọn họ tính sai rồi! Bọn họ hoàn toán tính toán sai cả rồi!
Aomine vốn dĩ không có khả năng suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng hắn khi trên sân bóng thì đều là bóng rổ cả, bóng rổ là thứ duy nhất tồn tại trên sân bóng!
Sẽ không có khả năng Aomine dùng thời gian suy nghĩ xem đối thủ đang nghĩ gì, ở trong mắt hắn, việc đó chẳng có mục đích gì, hắn chỉ quan tâm làm sao có thể ở trên sân đấu vui vẻ hết mình mà thôi.
Kỹ năng của Aomine là tự nhiên mà có*, không phải trải qua quá trình rèn luyện gì cả, từng động tác của hắn đều liền mạch, ý chí vô cùng mạnh mẽ** lại không tuân theo một trật tự nào, bóng rổ của hắn hoàn toàn là bản năng của dã thú!
(*hồn nhiên thiên thành: bẩm sinh
**khí phách: sức mạnh tinh thần.)
Mà con người, không phải ai cũng có thể đoán được hành động của một con thú! Ngoài việc động vật và con người có tư duy khác nhau tốc độ của động vật so với con người con lợi hại hơn nhiều! Hắn là Aomine, chưa bao giờ theo một tính toán nào cả, chỉ có hành động bất ngờ* mới có thể đánh úp thành công, Aomine vừa di chuyển, động cùng đẹp khiến cho đối thủ cũng say mê nhìn theo, vừa tính toán xem nên ném bóng thế nào.
Bề ngoài của Aomine không hề là giả mà toàn bộ là thật!
(*xuất kỳ bất ý: chỉ sự thình lình, không ai ngờ tới.
Một câu là “công kì vô bị, xuất kì bất ý”)
Sự thật sẽ không ai nghi ngờ…… Nhưng mà bọn họ đã nghĩ tới tình huống đó hay chưa, thì còn phải xem tiếp đã.
Đối thủ của họ rất thông minh muốn dùng kế để bao vây Aomine, nhưng hắn là một con thú tự do không chịu được ràng buộc, rất nhanh đã phá vỡ phòng tuyến của kẻ địch, đối phương tốc độ cũng không tệ, nhanh chóng giành được bóng sau đó chạy tới vị trí ném, ném một quả 3 điểm, số 0 trên bảng điểm lập tức thay đổi
“Tao đã nói rồi —— cùng lắm chỉ là đám nhãi con năm hai mà thôi, có gì mà đặc biệt chứ?” SF (tiền phong phụ) bên đó lớn tiếng cười nhạo, toàn bộ những người trong sân đấu đều nghe thấy rõ.
Nghe được Murasakibari hơi hơi híp mắt, ánh mắt đe doạ vô cùng đáng sợ, tuy không tức giận, nhưng có thể thấy được sự bất mãn trong lòng.
Aomine chỉ lành lùng nhìn liếc tên kia một cái, không lên tiếng, những kẻ như này, hắn chẳng thèm quan tâm.
Aomine dùng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn hắn ta, như muốn nói —— muốn đánh nhau thì lên đi, nói nhiều làm gì chứ!
Bên kia Kuroko vẫn nhàn nhạt, chỉ im lặng quan sát.
Còn Midorima trước sau như một chẳng thèm phản ứng, người ta ghi điểm nên tự tin quá đà khiêu khích, nếu như tức giận thì chẳng phải cả trận đều lo giận chẳng thèm đấu gì hay sao?
Kẻ kia thấy bọn họ chẳng ai thèm phản ứng, gân xanh trên trán càng nổi rõ —— ***! Dám xem thường tao!
Akashi ánh mắt đầy suy nghĩ nhìn hắn ta một cái, lắc đầu thở dài, không biết ai đang xem thường ai?
Đổi trưởng của đối thủ cũng nhăn mày nhìn Kuroko —— người này không đơn giản chút nào.
Hắn chỉ dừng ánh mặt lại một giây, cũng đã bị Kuroko phát hiện, người này, chắc chắn không đơn giản.
Lần này đến lượt Kise giữ bóng, động tác lưu loát lại còn nhanh nhẹn, nhưng làm người ta bất ngờ nhất chính là kỹ thuật của hắn, hắn vậy mà đang dùng chiêu thức của SF (tiền phong phụ) của đối thủ!
Không chỉ vậy, dù là tốc độ hay lực đánh của Kise đều hơn kẻ đó một bậc, làm một tư thế chuẩn bị hắn nâng tay ném bóng, ở trên không trung vẻ ra một đường cong màu vàng.
Người bên kẻ địch nhìn vào, ai cũng bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Ryouta Kise, là thành viên ‘non’ nhất của đội, chỉ mới chơi bóng cách đây không lâu, trước kia hắn không tham gia vào trận Winter Cup nên có rất ít tài liệu, rõ ràng chỉ vừa biết tới bóng rổ, gần như là mới tập chơi đó vậy mà là một đối thủ đáng gờm!
Tay của vị đội trưởng kia siết chặt thành đấm, móng tay đâm vào da, Teikou, bọn họ mạnh đến như thế nào đây! Nhưng sau đó hai giây vẻ mặt kinh hãi của hắn ta cũng biến mất, trong mắt lại có thêm sự hung ác.
Vẻ mặt này Akashi vô cùng thản nhiên mà quan sát, nâng mày, tỏ vẻ hứng thú.
(Từ đoạn này trở đi thành viên đội Tokyo sẽ gọi bằng vị trí trong đội, nhóm Teikou mới