Đã beta
Tác giả có lời muốn nói: À…… Bởi vì hồn xuyên tới thời gian còn khá sớm, cho nên còn có Kise, bé Kise đáng yêu, rất nhanh sẽ xuất hiện sau nha!!
Sau khóa huấn luyện Akashi đặc biệt soạn riêng cho, Kuroko dần dần lấy lại năng lực ban đầu, vào lúc này trước kia, ngay cả tư thế ném bóng cơ bản cậu cũng không làm được, cũng không thể truyền bóng tới hoàn hảo cho đồng đội.
—— Tuy rằng, sau này được Aomine chỉ dạy nên đã ném được bóng vào rổ, nhưng mà, cái tư thế kia hơi……
Kuroko đột nhiên thấy hơi lạ, nội dung tập luyện hiện tại so với trước kia có chút khác biệt, hiện tại mọi thứ đang thay đổi dần rồi sao?
Trên thế giới không chỉ có một con đường, giống như tương lai cố định chắc chắn không tồn tại, hiện tại thay đổi sẽ tạo ra tương lai tương ứng, mà một đường rẽ sẽ tạo ra nhiều đường rẽ khác, sau đó sẽ tạo thành tương lai khác nhau.
—— Xem ra đọc nhiều chút tiểu thuyết cũng có tác dụng.
Làm theo khóa tập luyện kia vài ngày, mỗi lần hoàn thành Kuroko chẳng còn dư bao nhiêu năng lượng, cả người uể oải một góc, đột nhiên bên má xuất hiện một vật lạnh buốt, “A?”
“Cho cậu, Tetsu.” Aomine từ đâu cầm theo lon nước lạnh có ga áp ở bên mặt Kuroko, cười một cái lộ ra hàng răng trắng tươm, “Dậy đi, cùng về nhà.”
“Ừm” Kuroko gật gật đầu, nhận lấy lon nước có ga trên tay Aomine, đứng dậy, vỗ vỗ đi cát dính trên quần, đi theo phía sau hắn, ra khỏi phòng tập.
“Hiện tại…, Tetsu, cậu thấy tập luyện có tốt hơn không?” Aomine hỏi.
“Ừm, hệt tác phong của Akashi – kun.” Kuroko uống một ngụm nước, cảm giác cả miệng đều tê lạnh lại, nhiệt độ trong miệng giảm xuống, “Bài tập rất hợp với tớ.”
Aomine cười cười, vươn tay xoa xoa đầu Kuroko, nói, “Tetsu, cậu cảm thấy ổn thì tốt, nhưng mà có vất vả quá không, hơn nữa……”
“Không vất vả.” Kuroko ngước mắt, đôi mắt mèo lánh lấp sáng ngời, ngọn tóc màu lam nhạt gợn sóng đong đưa theo gió, nhìn khung cảnh này trong lòng Aomine nhộn nhào cảm xúc, “Tớ cảm thấy, có thể tự mình nỗ lực để vào đội một sẽ rất tuyệt.”
“Nhất định là vậy,” Aomine bật cười, “Tetsu cố gắng như vậy, so với người nào cũng nghiêm túc hơn, không phải sao? Tớ tin cậu sẽ làm được.”
“Aomine – kun……” Hai mắt Kuroko lấp lánh, trong đêm có vẻ đặc biệt xinh đẹp, làm Aomine nhìn đến ngây người.
“Trên người của cậu…… Có cái gì đó……” Kuroko thình lình áp sát Aomine, chăm chú nhìn chằm chằm bả vai hắn, Aomine bị động tác bất ngờ của cậu doạ sợ rồi nha, chân vô thức lùi lại một bước, lưng đụng phải lan can bên đường.
“Cái này…… hình như không phải sơn, mà là……” Ngón tay thon mảnh chạm vào cằm, Kuroko lúc này giống hết đứa trẻ ngốc ngốc đáng yêu, nhìn cảnh này hai má Aomine có chút nóng lên.
“Là phân chim!” Kuroko nghiêm túc kết luận, âm thanh khe khẽ, nhưng nói sát bên tai Aomine, vẫn làm cho hắn giật mình.
Aomine ý thức được bản thân thất thố, lập tức cau mày, “Cái gì? Trên người tớ sao lại thứ dơ bẩn như phân chim được?!”
“Nhưng hiện tại thì có đó.” Kuroko nói.
Trưng ra bộ măt ‘Không thể nói lý’ Aomine trừng mắt Kuroko, hai tay chuẩn xác đáp xuống hai bên má Kuruko, nhéo mạnh —— Không sai, xúc cảm rất tốt, mặt Tetsu vừa trắng vừa mềm, rất nổi bật nha!
Hành động của Aomine, Kuroko cảm thấy có chút trẻ con, nhưng cũng rất hợp với tính cách của hắn.
Kuroko lại nhìn xuống tay Aomine, rất đẹp, nước da bị phơi nắng lâu năm mà đen sạm, ngón tay thon dài, mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng làm Kuroko nhìn thật lâu.
Ngẩn ngơ một hồi mới nhận ra Aomine còn đang nhéo má mình, Kuroko nói, “Mặt tớ bị cậu nhéo đỏ rồi!”
Nhưng mà bởi vì hai má bị nhéo, cho nên lời cậu nói ra Aomine nghe không được rõ lắm, chỉ cảm thấy rất vui tai, dù vậy vẫn lo Kuroko bị đau, nhéo thêm hai cái nữa rồi mới buông tay ra.
“Đau quá.” Kuroko một tay cầm lon nước, tay còn lại xoa xoa má để giảm bớt tê buốt, “Cậu nhìn thử, có phải bị nhéo đỏ rồi không?”
“Đâu, để tớ xem.” Aomine sáp lại gần mặt Kuroko, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng mềm có hơi đỏ, trong đêm tối đèn đường chiếu xuống, cảm giác như hai má Kuroko là vì thẹn thùng mà đỏ lên, rất động lòng người.
Aomine nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động.
Cảm thấy bản thân có chút không đúng, hắn lập tức quay đầu, nói, “Chỉ là đỏ một chút thôi, Tetsu da cậu mỏng quá đi, nhéo một chút đã không chịu nổi.”
Kuroko vô tội mà xoa xoa mặt —— Cũng đâu phải mình sai, ai bảo Aomine nhéo nhiệt tình như vậy.
“Này.” Aomine đưa lon nước ngọt vừa đặt trên lan can cầu cho Kuroko, nói, “Cho cậu này, cũng áp vào đi.”
“Được, cảm ơn.” Kuroko nhận lon nước trên tay Aomine, mới phát hiện ra lon nước không còn lạnh mấy, bên má vừa bị nhéo vẫn còn hơi nóng, trong lòng Kuroko lại vô cùng ấm áp, nhẹ cười, xinh đẹp quyến rũ*.
(*摄人心魄| Nhiếp Nhân Tâm Phách: tìm trên baidu thì là thành ngữ có nghĩa là ‘mây trôi rung rinh’, dùng để mô tả tiếng hát? có thể hiểu như ‘câu hồn đoạt phách’, kiểu xinh đẹp quyến rũ đi.)
Nụ cười đúng lúc lại bị Aomine thấy được, hắn vội vàng quay đầu đi chỗ khác, khoác tay qua cổ Kuroko, “Đi thôi.”
“Ừm.” Cầm lọn nước còn lạnh áp lên má, nhưng Kuroko lại cảm thấy có nhiệt độ kỳ lạ, nó không lạnh mà lại còn hơi nóng, giống như từ trên mặt cậu phát ra.
—— Chẳng lẽ là huấn luyện quá mức nên sinh bệnh? Chắc là vậy rồi.
Kuroko nghĩ vậy liền không lo nữa, hoàn toàn không ý thức được cái gì kỳ lạ.
Mà sau này, đến khi cậu ý thức được gì đó thì đã muộn rồi.
Aomine hai tay nhét vào túi quần, sải bước đi phía trước, cũng miên man chìm vào suy tư.
—— Thật là, hắn vừa rồi lại suy nghĩ cái gì vậy? Quyến rũ! hắn vậy mà lại cảm thấy Tetsu quyến rũ! Daiki Aomine! Mày tỉnh lại một chút đi! Vừa rồi trước mặt là Tetsu đó!
Vừa suy nghĩ mặt Aomien cũng dần đỏ lên, mà thôi, da hắn màu đen, nhìn cũng không ra