Ánh mắt của Kuroko vẫn luôn căng thẳng quan sát Akashi, toàn bộ chú ý đều đặt lên người hắn, cho nên cậu không hề nhận ra cũng có một ánh mắt khác đang nhìn mình, đôi mắt mang theo hoài nghi, xen lẫn cảm xúc gì đó phức tạp.
Aomine cau mày, có một cảm giác kỳ lạ nào đó đang ở trong lòng hắn hung hăng đâm mạnh, là đồng đội, hắn tất nhiên sẽ quan tâm Akashi, nhưng khi thấy vẻ quan tâm lo lắng của Kuroko dành cho cậu ấy thì hắn lại cảm thấy khó chịu, như có một thảng đá lớn đang đè nặng trong lòng…… Tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đột nhiên Aomine nhớ lại khoảng thời gian mình đã từng xao động với Kuroko, có lẽ là cảm xúc bồng bột của thời thanh xuân, dù là gì, đó đều là những việc thật sự đã từng diễn ra, mặc kệ ra sao, muốn quên cũng không thể quên được.
Hắn cảm thấy mình nhất định đã bệnh nặng lắm rồi, chỉ có bệnh mới tự dưng nghĩ nhiều thứ kỳ lạ như vậy, bản thân, có nên tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để ổn định suy nghĩ không, hay là…… tìm nơi nào đó tốt một chút để trút bầu tâm sự?
Suy nghĩ hồi lâu, với bản năng của thú hoang thì Aomine đã lựa chọn phương án thứ hai.
Cùng lúc đó, Akashi vất vả mà nói, “Thời gian còn lại đành nhờ các cậu, có các cậu ở đây…… chúng ta nhất định sẽ thắng.
”
Hai mày cau lại của Akashi dần giãn ra, mí mắt cũng nặng nề khép lại, giống như tiến vào trạng thái ngủ đông, ngữ điệu rất nhẹ nhưng vẫn mang theo một sự kiên quyết không bỏ, sự cố chấp này bao phủ toàn bộ hai mắt đỏ của hắn, khiến cho người khác cũng ảnh hưởng theo, một cảm giác đau lòng ùn ùn kéo tới.
“Được rồi, các cậu nhanh chóng vào sân đi, tiếp tục kéo dài cũng không tốt.
” Momoi giúp Akashi đuổi mọi người ra sân, “Ở đây có tớ là được rồi, Akashi – kun nhất định không xảy ra chuyện gì đâu~”
Thấy Kuroko vẫn cứ bồn chồn, Momoi liền cười với cậu ý bảo sẽ không sao.
Bọn họ thở một hơi dàu, đồng bộ quay đầu về phía người đã “lỡ tay” hay “vô tình” khiến Akashi trở nên như này, ánh mắt nhìn qua hắn ta trở nên sắc bén và hung tàn, giống hết đôi mắt của một con thú đã bị bỏ đối lâu ngày, như có thể thấy được chiếc ranh năng bén nhọn đang dần lộ ra.
Đám người Sơ trung Tokyo vừa lên sân đấu liền run lạnh, toàn bộ sân bóng như bị đông lạnh lại, một luồng gió lạnh lẽo u ám thổi qua, ngay cả trọng tài và những khán giả ngồi gần sân đấu cũng có thể thấy rõ được sự ác ý mãnh liệt này.
Những người cảm nhận được đều co lại thành một đống quây quần sưởi ấm cho nhau —— Thế hệ kỳ tích, đúng là đáng sợ mà!
Phần còn lại của trận thứ ba chỉ có thể dùng từ sóng to biển động để hình dung, Thế hệ kỳ tích không thèm giữ sức nữa mà phô trương toàn bộ khả năng, làm người xem phải choáng ngợp.
Đùa! Dám động vào Akashi, trước tiên phải qua bọn họ đã chứ!
Vốn dĩ khả năng riêng của mỗi người không có như vậy, cùng lắm có thể coi như có tiềm năng, tất nhiên, so với đám người này nhất định mạnh hơn.
Nhờ Akashi, mới có thể khai mở hoàn toàn năng lực của bọn họ, hơn nữa còn có tập luyện, cuối cùng đã cho mỗi người có được năng lực mạnh nhất!
Đội trường Sơ trung Tokyo vậy mà không bị bọn họ doạ sợ, ngược lại còn nhìn Kuroko cười một cách đầy ý tứ.
Teikou vội vàng che chắn phía trước Kuroko, cậu cũng là đối tượng được mọi người quan tâm cao, trong các trận trước Kuroko luôn là người bị đối thủ nhắm đến để chơi xấu.
Đương nhiên, lý do là vì Kuroko dáng người nhỏ con lại yếu ớt.
Kise nhăn mặt nhìn anh ta, lòng nghĩ, mày là ai chứ, vậy mà dám động vào Kuroko?! Gan to quá rồi đúng không?! Thấy Akashi không ở đây liền muốn giở trò mà!!
Midorima cũng dùng thái độ thù địch nhìn qua, có cách nào đặc biệt để tấn công hậu vệ dẫn bóng không nhỉ?
Cả người cao to của Murasakibara đứng đó không lộ ra thái độ gì, phải, không có một biểu cảm gì cả chỉ trưng ra vẻ mặt hờ hững, như vậy mới là điều đáng sợ!
Còn Aomine thì như hổ không ngừng quan sát con mồi, nhe ra răng nanh, như con thú chuẩn bị vồ tới miếng mồi ngon.
Người trên khán đàu đều háo hức trông