Bệnh án của Kuroko vẫn không thể kết luận, nhưng mà, mọi việc phát triển theo hướng thuận lợi tới mức không ai ngờ đến.
Đọc đến đây ~~~ Khoảng thời gian chờ đợi Kuroko tỉnh lại, cuốn lịch cũ không biết đã bị xé bao nhiêu trang.
Dù Kuroko nằm ngốc trong phòng bệnh có hệ thống điều hoà, nhưng cũng có thể cảm nhận được độ ấm bên kia cửa sổ.
Kuroko chớp chớp mắt, nhìn xuống mu bàn tay có vài vết kim tiêm đang cắm mũi truyền dịch, cảm giác có chút hư ảo.
—— Đang nằm mơ sao?
“Mà nè, cậu bé kia vẫn chưa tỉnh hả?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ dịu nhẹ.
“Ừm, hôn mê cũng vài tháng rồi thì phải,” một giọng nữ khác thở dài, “Mấy người bạn của cậu bé đó cũng rất tốt cứ thay phiên nhau ở lại qua đêm để canh chừng, hy vọng nhóc đó mau tỉnh lại.”
“Phải.” Vừa nói xong, cửa phòng Kuroko lập tức bị mở ra.
“Em……” Cửa chậm rãi mở, hộ sĩ mặc áo trắng khó tin nhìn vào bên trong, cô chớp chớp mắt, trân trân nhìn thẳng vào thiếu niên vẻ mặt nhợt nhạt đang ngồi trên giường, giật mình đến mức không nói được lời nào.
“Em tỉnh rồi?” Hộ sĩ bên cạnh nhìn Kuroko, cũng bất ngờ không tin nỗi.
Kuroko gật đầu với bọn họ, khóe miệng miễn cưỡng cong lên một chút.
Một hộ sĩ cuối cùng cũng phản ứng lại, lấy điện thoại trong túi ra, nhấn mấy phím, “Xin chào, là Kise – kun đúng chứ?”
“Đúng vậy,” Loa điẹn thoại phát ra tiếng dịu dàng của một chàng trai, giống như nhớ ra gì đó, giọng nói trở nên vội vàng, “Kurokocchi xảy ra chuyện gì sao?”
“Kuroko – kun cậu ấy —— tỉnh lại.” Hộ sĩ chậm rãi nói.
Chỉ nghe bên kia phát ra một tiếng vang lớn, như có thứ gì bị rơi mạnh xuống đất, yên tĩnh một lúc lâu, bên kia mới đáp lại, “Em sẽ tới đó ngay.”
Ra vẻ bình tĩnh thanh âm hoàn toàn áp chế không được trong thanh âm tràn đầy hưng phấn.
“Kuroko – kun, trước khi mấy người bạn của em tới, chúng ta đi làm xét kiểm tra nha.” Hộ sĩ đột nhiên bừng tỉnh, sau đó phân phó người bên cạnh chuẩn bị, bản thân thì chạy ra bên ngoài tìm bác sĩ.
“Em rút cuộc cũng chịu tỉnh lại,” hộ sĩ cười nói tủm tỉm, “Mấy người bạn kia của em ngày nào cũng đến thăm đó, thấy Kuroko – kun như vậy còn thêm vẻ lo lắng của bọn họ, tâm hồn thiếu nữ của chị cũng rất xót xa nha.”
“Cảm ơn chị.” Kuroko không nhanh không chậm đáp.
Kuroko vừa mới tỉnh lại, tất nhiên không thể lập tức hồi phục như bình thường, đối với cơ thể của bản thân cậu cũng lực bất tòng tâm.
Thậm chí là lúc giơ tay lên, cảm giác như bị đeo chì nặng lên.
Đầu óc cũng có chút say sẩm mờ ảo, chuyện gì đã ra mấy ngày nay, bản thân cũng chẳng biết gì…… Trong trí nhớ của Kuroko, ký ức mới nhất chính là trận đấu kia, hình như mình ở trên sân đã bị thương chỗ nào đó.
Xoa xoa trán hơi hơi ấm, Kuroko đặt đầu xuống gối rồi trượt người cuộn mình vào trong cái chăn trắng như tuyết.
Nửa tiếng sau, Kuroko mơ hồ thấy mình đang được kiểm tra sức khoẻ, mà bác sĩ bên cạnh cứ luôn miệng nói kỳ tích, thật sự kỳ tích.
Sau khi làm xong một loại các loại kiểm tra phức tạp, Kuroko rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Nói thật, bị người khác đụng tới đụng lui thật sự không thoải mái lắm đâu, hơn nữa hiện tại Kuroko còn chẳng có bao nhiêu sức lực, kiểm tra xong, Kuroko nằm trên giường bệnh, mí mắt cũng không chống đỡ nỗi mà gục xuống.
Ngay lúc khoảng cách của mí trên và dưới còn 0,1 cm, cửa phòng bệnh bị tông thẳng.
Nghe được tiếng mở cửa lớn, Kuroko gần như là bị doạ sợ lập tức bật người dậy, nhưng cơ thể vẫn không phối hợp chẳng chút sức lực nào để ngồi lên.
“Kurokocchi cậu tỉnh rồi!” Người đi vào đúng Kise, vì trong lòng nôn nóng còn lại vui mừng nên lúc đẩy cửa không chú ý lực mà tông mạnh, chẳng thèm để ý đây là bệnh viện, làm gì cũng