Editor: SQ
_____________________
Dạy xong, Kỳ Bạch Nghiêm vẫn đến đón cô như thường lệ, vì hôm nay anh cũng có hẹn với nghiên cứu sinh của mình nên dẫn Đường Thi đi cùng.
Đường Thi lo lắng hỏi: “Em đi theo có kì không?”
“Không sao.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Sinh viên bây giờ ít giao tiếp với giáo viên, quan hệ thầy trò rất hờ hững. Một phần là vì giáo viên, một phần là vì sinh viên. Làm người dạy, cũng phải làm một người bạn. Em là giáo viên của viện Nhân văn, họ là sinh viên của viện Nhân văn, quen biết nhau cũng tốt.”
Bình thường Kỳ Bạch Nghiêm hẹn gặp riêng sinh viên của mình ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt, một là vì đây là nơi công cộng, có thể nói chuyện; hai là sẽ không bị những chuyện trong trường cắt ngang, có thể nói cả buổi chiều.
Lần này không phải trong phòng riêng, mà là ở một không gian nhỏ ở phía ngoài, không có cửa che kín nhưng đủ kín đáo để chắn bớt ánh nhìn, vừa công khai vừa an toàn.
Những sinh viên mà anh hướng dẫn rất thân với anh, cũng thường gặp nhau, cho nên đã rất quen thuộc với những lần gặp thế này, có chàng trai kia vừa chơi bóng rổ xong mặc luôn đồng phục bóng rổ đến đây.
Tổng cộng có ba sinh viên, một nam hai nữ. Bước vào thấy Đường Thi, ai cũng giật mình.
Chàng trai đó gãi đầu, thấy hơi xấu hổ, nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Thầy cũng không báo em hôm nay nữ thần tới đây, tốt xấu gì em cũng phải thay đồ rồi hẵng đến.”
Hai cô gái kia lén cười, thì thà thì thầm với nhau, cũng rất thoải mái.
Ba người ngồi xuống, nhân viên bưng trà lên, chàng trai đó rót trà cho mọi người, đưa ly đầu tiên cho Kỳ Bạch Nghiêm, ly thứ hai cho Đường Thi, “Mời nữ thần uống trà.”
Một trong hai cô gái kia cười khúc khích, “Nữ thần gì chứ? Thầy ở đây kia kìa, gọi là ‘cô [1]’.”
[1] Chỗ này tiếng trung là “师嫂”, dịch Hán Việt là sư mẫu, nghĩa là vợ của thầy, bình thường vợ thầy thì mình gọi là cô luôn nên mình dịch là cô.Chàng trai đó nhìn sang Kỳ Bạch Nghiêm, “Thầy thấy sao?”
Kỳ Bạch Nghiêm nhấp một ngụm trà, nhìn sang Đường Thi, nói: “Đây là chuyện của cô Đường, phải để cô Đường chọn mới đúng.”
Đường Thi ngại ngùng nói: “Nữ thần gì chứ…. Cũng đừng gọi….” Thật tình là không thốt ra hai chữ “sư mẫu” đó nổi, cô ậm ừ cho qua, “…. ‘cô Đường’ là được.”
Ba người có chút thất vọng.
Cô gái ngồi gần với Đường Thi thấy Kỳ Bạch Nghiêm thất vọng mím môi thì bật cười ra tiếng. Ai nói đàn ông không thể dễ thương chứ? Đàn ông đang yêu dễ thương vô cùng.
Sau khi nói mấy chuyện vặt vãnh, ba sinh viên này bắt đầu nói về những quyển sách bản thân tâm đắc nhất gần đây, Kỳ Bạch Nghiêm không ngắt lời họ. Bình thường, chỉ khi sinh viên nói xong hết, hoặc khi có chỗ không biết phải giải thích rõ thế nào, Kỳ Bạch Nghiêm mới lên tiếng, tuy nói rất ít, nhưng luôn chỉ đúng vấn đề, sinh viên nhận được gợi ý thì sẽ có thể nói được nhiều hơn.
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, sau khi ba sinh viên ra về, Kỳ Bạch Nghiêm và Đường Thi cũng đi bộ về. Đường Thi khoác tay Kỳ Bạch Nghiêm, trên đường xuống núi nhìn thấy góc mái chùa Pháp Định đằng xa, chợt nói: “Lâu lắm rồi chưa đi thăm chú Ngụy thím Ngụy.”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô: “Nếu tối nay em rảnh thì hôm nay đi luôn.”
Hai người lập tức quyết định đến thăm chú thím Ngụy.
Dù sao cũng không thể đến tay không, thế là vào một cửa hàng dược thiện [2] mua quà. Khi cả hai đang đứng trong một cửa hàng sáng sủa chọn đồ, đúng lúc hai sinh viên nữ của Kỳ Bạch Nghiêm đi ra từ quán ăn nhanh bên kia đường, thấy họ, một người hào hứng kéo nhẹ người bên cạnh: “Ê nhìn kìa, thầy với cô Đường!”
[2] Dược thiện (药膳) là phương pháp dưỡng sinh và điều trị bệnh bằng thức ăn được chế biến cùng với thuốc Đông y.Hai cô gái nhìn qua đó, đúng lúc thấy Kỳ Bạch Nghiêm đang đến gần nhìn món mà Đường Thi chỉ vào, hai người đứng sát bên nhau. Đường Thi đang nói chuyện, không hề nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, thế nên khi quay đầu sang, lập tức bắt gặp ánh mắt của Kỳ Bạch Nghiêm, Kỳ Bạch Nghiêm như mỉm cười, rồi nhanh chóng và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Đường Thi. Đường Thi vội vàng quay đầu nhìn người trong cửa hàng, rồi mới nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, Kỳ Bạch Nghiêm nắm tay Đường Thi, hai người đi sâu vào trong.
Hai cô gái chứng kiến cả quá trình, ai cũng ngơ ra như phỗng.
“Ngọt quá.”
“Ngọt gắt luôn.”
Hai người nhìn nhau —— thì ra khi thầy yêu sẽ như thế này.
Một cô gái nghĩ: Phải làm sao đây, muốn có bồ quá.
Một cô gái nghĩ: Phải làm sao đây, muốn chia tay quá.
……..
Cả hai đến thăm chú thím Ngụy, tất nhiên được đón tiếp rất nhiệt tình. Chú thím Ngụy vẫn chưa biết hai người đang yêu nhau, cho nên tự nhiên hỏi về Đường Thi và giáo sư Chử, Đường Thi không biết phải trả lời thế nào, nhìn về phía Kỳ Bạch Nghiêm nhờ giúp, Kỳ Bạch Nghiêm rất bình tĩnh, nói với thím Ngụy: “Tôi và cô Đường đang yêu nhau.”
Chú thím Ngụy đã sống hơn nửa đời người, đã trải qua đủ các kiểu mưa to gió lớn, nghe thấy vậy cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên, trừng to mắt nhìn chằm chằm cả hai. Đường Thi bị nhìn đến mức lỗ tai đỏ lên, thấy không được tự nhiên lắm.
Thím Ngụy cười nói: “Thím không ngờ lại có kết quả tốt thế này.” Trên bàn cơm, bà đối xử với Đường Thi càng thân thiết hơn nữa, nghiễm nhiên xem cô như con dâu của mình.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi trò chuyện, thím Ngụy lại kéo ra hai bao bố to, nói: “Bưởi năm nay ngon lắm, ngọt hơn năm ngoái nhiều, gói một ít cho cả hai rồi, lấy về mà ăn.”
Tất nhiên là lại không từ chối được, suýt nữa đã không nhét vừa cốp xe.
Kỳ Bạch Nghiêm đưa Đường Thi về nhà, khiêng bưởi lên lầu. Hai người đứng trước cửa phòng chung cư, Đường Thi đỏ mặt hỏi: “Anh có muốn vào trong ngồi nghỉ ngơi một lát không?” Nói xong, không đợi Kỳ Bạch Nghiêm trả lời, cô đã chạy vào nhà pha trà.
Kỳ Bạch Nghiêm bật cười, đóng cửa lại.
Phòng làm việc của Đường Thi không phải là một phòng riêng, mà được ngăn cách bởi một bức bình phong, trước và sau là hai tủ sách, ở giữa là bàn làm việc. Kỳ Bạch Nghiêm bước đến, ngẫu nhiên nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy bài từ của Đường Thi và Hạ Minh Nguyệt. Nét bút của hai bên khác nhau, Kỳ Bạch Nghiêm dễ dàng nhận ra chữ viết của Đường Thi, cầm bài của Đường Thi lên đọc.
Đường Thi pha trà xong mang ra, thấy anh đang xem bài từ của mình thì có hơi ngượng ngùng, làm trong nửa tiếng thôi, tất nhiên không cân nhắc câu chữ nhiều.
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Vẫn chưa luyện đủ, vẫn phải mài giũa nhiều.”
Đường Thi gật đầu, đưa ly trà cho anh. Nhà cô không có dụng cụ chuyên pha trà, ly trà đưa cho Kỳ Bạch Nghiêm chính là ly cô dùng để uống sữa mỗi ngày, Kỳ Bạch Nghiêm nhìn thoáng qua, nhận lấy, nhấp một ngụm rồi nói: “Thơm mùi sữa.”
Đường Thi nói nhỏ: “Bình thường chỉ dùng ly đó uống sữa.”
Kỳ Bạch Nghiêm khựng lại, liếc nhìn cái ly trong tay Đường Thi, Đường Thi nhỏ giọng giải thích: “Ở nhà có hai cái ly thôi.” Một cái để uống nước, cả ngày không rời tay, được dùng thường xuyên hơn; một cái là để cô uống sữa vào mỗi sáng.
Hai người thực sự giống nhau một cách lạ thường, Kỳ Bạch Nghiêm không có sẵn dép trong nhà kiểu nữ, Đường
Thi không có sẵn ly cho khách, cùng là người không thích mời khách đến nhà.
Không ai nói gì, bầu không khí cực kỳ mờ ám.
Một lúc sau, Kỳ Bạch Nghiêm cầm tờ giấy còn lại lên, “Bài này ai làm?”
“Cô Hạ.”
Kỳ Bạch Nghiêm đáp “Ừm”, nghĩ ra vì sao bài từ của Hạ Minh Nguyệt lại xuất hiện đây, anh đi thẳng vào vấn đề, “Mong cô Đường nộp quà mà hôm đó cô Hạ tặng.”
Đường Thi ngơ ngác. Sao tự dưng?
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô: “Cô Đường?”
“Dạ.” Đường Thi cúi đầu, mắc cỡ đến nỗi không còn mặt mũi nhìn ai. Cô kéo một ngăn tủ, lấy sáu cái đĩa ra, như học sinh tiểu học đang nộp bài, mắt vô thức nhìn xuống đất, trông như có tật giật mình.
Ban đầu Kỳ Bạch Nghiêm rất tin tưởng Đường Thi, nhưng làm giáo viên hơn mười năm nay, anh đã quá quen với vẻ chột dạ vì nói dối của học sinh, thấy Đường Thi thế này, hoàn toàn là biểu hiện của người “Tôi đã làm chuyện thẹn với lòng”.
Bàn tay cầm sáu cái đĩa đó không nhúc nhích một lúc, anh nhìn từng đĩa từng đĩa một, khi đến đĩa cuối cùng, khối lượng nhẹ đi hẳn, Kỳ Bạch Nghiêm khựng lại.
Anh giơ lên, Đường Thi liếc nhìn, có hơi bối rối.
Kỳ Bạch Nghiêm mở hộp đĩa ra, bên trong không có gì.
Đường Thi sững sờ.
Chỉ giây tiếp theo, mặt Đường Thi đỏ bừng, trong lòng thực sự vừa ngượng nghịu vừa hối hận vừa xấu hổ vừa hoảng loạn. Lúc đó cô chọn đại một đĩa, thật lòng không biết mình đã chọn đĩa nào, thế nên khi Kỳ Bạch Nghiêm lấy cái đĩa này ra, cô vẫn ù ù cạc cạc, nhưng bây giờ mới sực nhớ ra lúc đó mình xem được nửa tiếng rồi tắt máy tính luôn, không hề nhớ phải lấy đĩa ra. Bây giờ cái đĩa đó chắc là vẫn còn nằm trong ổ đĩa máy tính của cô.
Làm sao đây!
Bây giờ phải lấy đĩa phim đó ra ngay trước mặt Kỳ Bạch Nghiêm hả?
Đường Thi sắp ngất xỉu vì quá xấu hổ.
Khóc ròng khóc rã, cô làm gì dám!
Đây là cảnh tượng mà Đường Thi chưa bao giờ có thể ngờ tới, còn là đường cùng nữa chứ, hơn cả là cô không có chút can đảm nào để lấy cái đĩa đó ra trước mặt Kỳ Bạch Nghiêm. Cô mím môi, răng nghiến chặt, bí quá hóa liều, lắp bắp nói: “……Em, em không biết.”
Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì cả, tay ấn vào nơi nào đó trên máy tính, ổ CD-ROM của máy tính từ từ chạy ra, không có gì khác ngoài cái đĩa còn thiếu đó.
Đường Thi trố mắt nhìn anh, ngạc nhiên lẫn sợ hãi.
Kỳ Bạch Nghiêm không cần động não cũng biết được cái đĩa đó ở đâu. Trong nhà Đường Thi chỉ có một nơi có thể mở được đĩa CD, không nằm trong ổ đĩa quang thì còn ở đâu được nữa? Lần đầu tiên cô nàng này làm chuyện xấu, rõ ràng quá thiếu kinh nghiệm.
Nhân chứng + vật chứng đầy đủ, rất tốt; lén xem + nói dối, quá tốt.
Cả phòng không một tiếng động.
Hồi lâu sau.
“Bây giờ là thời gian tường trình tại chỗ.”
Đường Thi cúi đầu, thỏ thẻ: “Em sai rồi.”
“Tường trình.”
“Không nên…hứa rồi nhưng không làm; không nên…nên xem…xem cái này; không nên nói dối.” Cô gái nhỏ căng thẳng đến mức không nói trôi chảy được.
“Ngẩng đầu lên.”
Hai người nhìn nhau, tim Đường Thi thắt lại. Ánh mắt của Kỳ Bạch Nghiêm sâu thẳm, rất đáng sợ.
Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì, không lấy đĩa ra, đẩy ổ đĩa lại vào trong, “Xem hết rồi?”
Đường Thi cắn môi, “Đâu…đâu có, chỉ một chút xíu thôi.”
Kỳ Bạch Nghiêm tìm được lịch sử đã xem, nhấp mở video, trình phát video tự động chiếu tiếp.
Một giọng nữ ngọt lịm bất thình lình vang lên trong căn phòng lặng thinh.
Đường Thi xấu hổ đến nỗi sắp khóc. Trời ơi, Kỳ Bạch Nghiêm lúc này đáng sợ quá.
Ngay sau đó, cô bị kéo vào lòng, một bàn tay ôm mặt cô, ánh mắt của Kỳ Bạch Nghiêm sâu hút, một nụ hôn dừng trên môi cô, hơi thở quấn quýt. Hôn khóe môi, mút môi trên, mút môi dưới, ngậm lấy rồi cắn, phốp hợp với âm thanh trong phim, cực kỳ quá mức. Đường Thi run rẩy nói, “Tắt, tắt đi….ưm….” Đầu lưỡi bị mút chặt, không thốt ra được câu nào.
Bàn tay đang ôm cô bắt đầu di chuyển, cả người Đường Thi run lên. Hai người áp sát vào nhau, môi lưỡi quấn lấy nhau. Mùi đàn hương thoang thoảng, mùi trà nhàn nhạt, hơi nóng hầm hập bốc lên, hòa quyện thành một mùi hương kỳ lạ, khiến đầu óc choáng váng. Giọng nữ trong video dần cao vút, càng lúc càng thêm nũng nịu. Kỳ Bạch Nghiêm thở hổn hển, mút một cái thật mạnh, Đường Thi thốt lên tiếng “ưm” mềm mại hơn cả, cực kỳ quyến rũ.
Bàn tay của Kỳ Bạch Nghiêm chạm vào làn da cô.
Cả hai cùng run lên. Eo của Đường Thi mềm nhũn, cô vội ôm anh, hai người càng áp sát vào nhau hơn.
Đường Thi nhắm chặt hai mắt, để anh muốn làm gì thì làm. Hết thảy mọi âm thanh đã biến mất, chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng tim đập của Kỳ Bạch Nghiêm. Từng cái chạm của Kỳ Bạch Nghiêm chạm đến tột cùng nỗi xấu hổ lẫn hạnh phúc của cô, cô sắp tan chảy rồi.
Mềm đến nỗi không đứng thẳng được, Đường Thi trượt xuống, bị Kỳ Bạch Nghiêm túm lên lại, bốn mắt đối diện nhau, tim đập kịch liệt. Đường Thi ngơ ngác nhìn anh, môi đỏ thắm, đôi mắt ươn ướt ngập tràn tình cảm. Cổ họng Kỳ Bạch Nghiêm khô khốc, anh nhìn vệt nước bên khóe môi Đường Thi, bản năng sinh lý khiến ánh mắt anh tối sầm, lại ngậm mút đôi môi đỏ bừng đó.
Đường Thi rên khẽ, cánh tay mềm mại đặt lên cổ Kỳ Bạch Nghiêm.
Hai người lại nhìn nhau.
Mặt Đường Thi đỏ ửng, nhưng cô không tránh ánh mắt của anh, bình thản và tin tưởng, mang theo chút mong chờ không dễ phát hiện.
Kỳ Bạch Nghiêm ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, không khống chế được sức lực nên túm chặt. Hành động của Đường Thi, rõ ràng là ngầm cho phép anh tiến thêm một bước.
Cuối cùng, anh hít sâu một hơi, ấn cô vào lòng mình, giọng khản đặc: “Sau này không được xem nữa.”
Đường Thi mắc cỡ đến mức đầu ngón chân cũng cong cả lên, thỏ thẻ: “Dạ.”
Kỳ Bạch Nghiêm bình tĩnh lại, buông cô ra.
Tối đó, cả hai cùng có một đêm trằn trọc không yên.