Tôi ngồi đối diện Hải Nam trên chiếc bàn ăn bằng gỗ phong, tôi vừa đem hết mọi chuyện Đức Cường kể nói cho Hải Nam nghe.
Anh ta có vẻ đang suy nghĩ, một lát sau ngẩng đầu nói với tôi.
" Thứ đó chắc là oán hồn rồi.
Chỉ có oán hồn mới nhập được vào cơ thể con người.
Mà em nói bạn em gặp chuyện trong nghĩa địa nữa nên oán hồn đó chắc chắn trú ở chỗ đó rồi".
Tôi vui vẻ gật đầu với Hải Nam xong đứng dậy lôi tay anh kéo đi.
" Đi thôi, tới chỗ Minh Đạt".
Hải Nam kéo ngược tôi trở về rồi nói.
" Nói thật với em Mặc Linh, tôi chưa từng thu phục oán hồn trước đây.
Hơn nữa theo như lời bạn em kể thì nó lấy được hồn của hai người rồi.
Oán hồn mỗi khi thu thập được hồn của người sống sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Tôi sợ...!bản thân không...".
Tôi chớp chớp mắt nhìn Hải Nam có vẻ bản thân đã đặt quá nhiều niềm tin vào anh rồi.
" Vậy...!bảo vật...!thì sao?"
Hải Nam đưa tay sờ lấy thanh kiếm nhỏ trên cổ mình, khuôn mặt không tự nhiên nói.
" Sư phụ tôi bảo là có thể Huyết Long Thiên Kiếm có vấn đề gì đó, kêu tôi không được tự ý sử dụng nữa.
Hơn nữa còn bảo tôi phong bế kiếm lại rồi.
Sư phụ chỉ chỉ tôi cách phong kiếm thôi không chỉ tôi cách mở.
Dù muốn tôi cũng không sài được đâu".
" Vậy...!chúng ta không thể làm gì giúp Minh Đạt sao?"
Đôi mắt Hải Nam thoáng trở nên lưỡng lự, rồi nói.
" Hay cứ tới đó xem thử coi sao.
Ít nhất có thể giúp một chút".
" Sao không hỏi ta?"
Một thanh âm quen thuộc phát ra sau lưng tôi, sau đó hình dáng hắn bước vào phòng bếp.
Tôi lúc đầu có từng nghĩ mang chuyện này nhờ vả hắn ta, nhưng tôi lại không chắc hắn sẽ giúp tôi nên tôi mới nói cho Hải Nam trước.
Không ngờ hắn lại nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Hải Nam.
" Ngài...!đồng ý...!giúp sao?"
Tôi ấp úng hỏi, hắn cười nhẹ.
" Ta không dễ dàng giúp người khác đâu".
" Vậy sao còn bước vào đây?"
Đó là câu nói của Hải Nam, anh ta nhìn hắn lộ ra tia địch ý.
Bàn tay phải đặt trên bàn nắm chặt, tôi có thể nhìn thấy gân nổi lên trên mu bàn tay.
Tôi vội chen vào che khuất ánh nhìn phát ra tia lửa của Hải Nam, tôi quay người lại đối diện với hắn tay đặt sau lưng vỗ nhẹ vào tay Hải Nam, mong anh thu lại ánh mắt như muốn gϊếŧ người của mình lại.
" Muốn ta giúp không?"
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi môi hơi nhếch lên hỏi.
Tôi gật mạnh đầu mình, tôi từng chứng kiến sự lợi hại của hắn rồi, nếu hắn đồng ý giúp thì còn gì bằng.
" Vậy...( hắn hơi kéo dài âm thanh rồi đẩy người tôi sang một bên) xin ta đi!"
Hắn nhìn thẳng vào Hải Nam, bộ dạng cực cừ huênh hoang.
Ánh mắt Hải Nam thì như muốn băm vằm luôn hắn vậy.
Tôi vội tiến về phía Hải Nam, kéo cơ thể đang sắp xông về phía trước của anh lại, rồi cười cười nói.
" Xin ngài! Xin ngài giúp chúng tôi.
Ngài là thần tiên sống, phật sống...!sức mạnh của ngài thật tuyệt vời biết bao, xin hãy ban chút ân huệ cho kẻ hèn này".
Hắn cười khẽ nhìn bộ dạng thành kính đến mức khoa trương của tôi, sau đó thu nụ cười lại rồi đưa mắt nhìn thẳng vào Hải Nam.
" Ta muốn hắn cầu xin ta!"
Tôi nắm chặt bàn tay đang run lên của Hải Nam, khẽ hạ giọng " Đừng kích động!" Rồi chắn tầm nhìn của hắn thêm lần nữa.
" Chuyện này là do tôi nhờ vả, Hải Nam không hề liên quan.
Có cầu xin thì tôi là người cầu xin mới đúng".
Có lẽ hành động của tôi khiến hắn chú ý, hắn ngoắc tay nói.
" Mặc Linh đi lại đây!"
Hoàn toàn là ra lệnh, xem ra hắn không cho tôi từ chối đâu, hơn nữa khi tôi chần chừ không tiến về phía hắn tôi thấy bụng mình ân ẩn đau.
Xin lỗi Hải Nam nhưng tính mạng quan trọng anh tự bảo trọng nha.
Tôi thêm lần nữa vỗ nhẹ vào tay Hải Nam khẽ để lại một câu " biết nhịn thì mới làm được việc lớn" rồi tiến về phía hắn.
Hắn hài lòng biểu thị tôi đứng sau lưng mình rồi đi lại gần Hải Nam.
Ánh mắt dừng trên người anh ta, xem ra đang đánh giá gì đó.
" Ta cảm thấy rất kì lạ, không phải lần trước con thành kính với ta lắm sao? Bộ dạng này của con khiến ta có chút đau lòng đó".
Tôi lo lắng nhìn Hải Nam, ánh mắt luôn biểu thị anh đừng manh động, nhịn đi.
Nhưng anh ta lại phớt lờ tôi.
" Ngươi đừng dùng trò đó với ta.
Lần trước do chú thuật của ngươi ta mới hành động