Đúng là trước đó Đức Cường có kể qua cho tôi nghe về tình trạng của Minh Đạt, nhưng nó lại chỉ nói Minh Đạt cư xử rất kì lạ.
Ba mẹ Minh Đạt nhìn thấy con trai như vậy đau lòng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, đặc biệt là mẹ của Minh Đạt khóc đến hai mắt sưng vù.
Ừ thì nó có nói cư xử kì lạ nhưng tôi lại nghĩ chắc giống như mấy bộ phim tôi coi, bị ma nhập thì trở nên trầm mặt ít nói.
Lúc nào cũng trốn trong phòng, làm những chuyện và nói những câu rợn người.
Tôi đâu thể ngờ được sự kì lạ mà Đức Cường nói chính là vẻ ngây thơ như con nít 6, 7 tuổi trước mắt tôi đây.
Tôi ngồi trong phòng của Minh Đạt dưới sàn nhà đầy đồ chơi, nào máy bay, xe các loại, lego, một vài tờ giấy và bút màu, một con thú nhồi bông hình quái vật stitch nữa.
Đức Cường ngồi dưới sàn cùng Minh Đạt đang cầm một chiếc xe tăng đồ chơi dụ dỗ Minh Đạt ngồi yên.
Trước khi vào phòng Minh Đạt, Đức Cường có dẫn tôi qua chỗ mẹ Minh Đạt, đó là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, vóc người thanh mảnh.
Mái tóc dài được búi gọn lại, làn da bà có chút xanh xao, vẻ tiều tụy hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của bà.
Phải nói Minh Đạt rất giống mẹ mình, ngoài việc khuôn mặt thêm chút góc cạnh ra thì nó hoàn toàn là bản sau của bà.
Có vẻ tiếng thút thít lúc vào nhà tôi nghe được là từ bà.
Bà ngồi thẩn thờ trong phòng nhìn vào khung ảnh trên bàn mà khóc.
Ánh mắt sưng đỏ hiện lên vẻ mệt mỏi cực độ.
Bà không hề để ý đến sự xuất hiện của những người bước vào, cho đến khi Đức Cường tới gần giải thích cho bà nghe nguyên nhân tôi và hắn đến.
Bà ngước đôi mắt sưng đỏ của mình lên nhìn vào chúng tôi.
Giống như người chơi vơi giữa đại dương tìm được chiếc phao cứu mạng vậy bà mừng rỡ định tiến tới chỗ chúng tôi.
Nhưng bà vốn không đứng lên được, lúc này tôi mới để ý thấy chiếc xe lăn được đặt ngăn ngắn trong phòng.
Đức Cường vỗ vào tay bà nói cứ yên tâm việc còn lại cứ để nó lo.
Bà gật nhẹ đầu với nó, đôi mắt long lánh nước luôn miệng cảm ơn chúng tôi.
Tôi đưa mắt nhìn hắn luôn im lặng phía sau lưng mình khẽ hỏi.
" Ngài...!thấy thế nào?"
Hắn nhìn vào mắt tôi rồi nói, âm thanh vang đủ cho cả Đức Cường nghe.
" Bị bắt mất một hồn ba phách rồi".
Đức Cường nghe tới đó mặt nó trắng bệt ra vội hỏi.
" Vậy...!vậy phải làm sao? Đạo trưởng có thể giúp Minh Đạt trở lại bình thường không?"
Hắn im lặng không nhìn Đức Cường mà nhìn sang tôi.
" Được, nhưng hơi khó đó".
Đức Cường tiến tới gần hắn, bộ dạng thành khẩn.
" Ngài coi nếu ngài có thể giúp thì vấn đề tiền bạc không quan trọng".
Mặc dù mới chứng kiến cơ ngơi nhà Đức Cường nhưng khi nó nói ra câu này vẫn khiến tôi cảm thán không thôi.
Người có tiền đúng là mạnh miệng mà, không biết sau này tôi có cơ hội nào nói câu tiền bạc không quan trọng không nữa.
" Không phải vấn đề tiền bạc mà cần chút hi sinh, có lẽ sẽ hơi nguy hiểm".
" Tôi sẽ làm, bất cứ gì!"
Tôi ngạc nhiên nhìn Đức Cường, mặc dù tôi luôn biết Đức Cường và Minh Đạt là bạn thân với nhau từ nhỏ.
Nhưng việc nó bất chấp tính mạng mà không một giây lượng lự này vẫn khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Thằng bạn bình thường toàn kiếm chuyện chọc cả lớp cười như nó không ngờ lại nghĩa khí như vậy, không ngờ lại đối với bạn bè hết lòng như vậy.
Hắn có vẻ rất hài lòng với câu nói của Đức Cường, lần đầu tiên hắn đưa mắt nhìn thẳng Đức Cường.
" Được! Vậy nửa đêm hôm nay chúng ta cùng tới khu nghĩa địa đó.
Ta nói trước ta không thể đảm bảo mạng cho ngươi".
Một người lợi hại như hắn cũng không thể đảm bảo mạng cho Đức Cường sao? Tôi lo lắng nhìn Đức Cường, nó hơi chau mày lại nhưng sau đó ánh mắt rất kiên định nhìn thẳng vào hắn gật đầu.
Đúng là hôm nay tôi hoàn toàn thay đổi nhận thức về thằng bạn chuyên khua môi múa mép này của tôi rồi.
Một cảm giác sùng bái trỗi dậy trong lòng tôi, tôi khẽ đưa ngón tay cái cho nó, Đức Cường sau này mày sẽ là thần tượng của tao.
_____
Tới khi tôi cùng hắn về nhà thì Hải Nam tỉnh lại, mẹ tôi trước đó lo đến phát sốt đòi đem Hải Nam đi bệnh viện.
Tôi phải hết lời nói anh ấy chỉ mệt nên ngủ nhiều mà thôi sẽ sớm dậy mà.
Cuối cùng