Khi tôi tỉnh dậy thứ đập vào mắt đầu tiên lại là bóng dáng của người thanh niên mang bề ngoài hoàn mỹ ấy, hắn đang ngồi đọc chăm chú cái gì đó.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, đây là phòng của tôi mà? Sao hắn ở đây? Mà cái thứ trong tay hắn quen lắm, đó...!chẳng phải...!là...!nhật kí của tôi sao?
Tôi hốt hoảng ngồi bật dậy vươn tay tóm lấy cuốn nhật kí trong tay hắn, nhưng hắn vẫn nhanh hơn mà đem cuốn sổ dời đi chỗ khác rồi dùng tay trái chặn cơ thể tôi lại.
Tôi nhìn cuốn sổ bìa hồng hình gấu Bunny đó mà trong lòng rơi lệ, mong sao hắn vẫn chưa đọc tới đoạn tôi chửi rủa hắn.
Nhưng có vẻ lời cầu nguyện của tôi lại không được thần linh đáp ứng.
Hắn để cuốn sổ lên bàn quay qua nhìn tôi cười " hòa nhã".
" Xem ra bất mãn của ngươi đối với ta không ít nhỉ?"
Tôi nuốt một ngụm nước bọt rồi lắc đầu.
" Không có, không phải, đó chỉ là tôi viết lúc tức giận nhất thời thôi.
Chủ nhân ngài đối với tôi như vầng nhật nguyệt trên cao, sao tôi bất mãn được chứ".
Hắn cười rồi lật cuốn sổ ra, âm thanh đều đều đọc cho tôi nghe dòng chữ trên đó.
" Hôm nay nhà tôi xuất hiện một tên rất kì quặc, không biết là lừa đảo hay yêu ma quỷ quái gì nữa.
Nụ cười của tên đó luôn khiến tôi lạnh sống lưng, tôi phải tìm thầy trừ tà để khử hắn thôi".
" Cái đó...!ngài xem lúc đó ngài còn chưa trở thành chủ nhân đáng kính của tôi mà".
" Vậy...( hắn lật thêm vài trang nữa) cái tên chết tiệt đó nghĩ bản thân hắn là ai? Hắn dám đì tôi, còn bắt tôi phải quỳ mà châm trà cho hắn.
Lần sau tôi sẽ bỏ nhiều muối hơn vào thức ăn để hắn mặn chết".
" Không phải...!tôi chỉ...!chỉ...!đùa thôi mà..."
Hắn nhìn tôi cười rồi lật thêm vài trang nữa.
" Tên đó thật sự quá đáng ghét, tôi cầu cho hắn khi ăn cơm thì mắc nghẹn, uống nước cũng bị sặc, càng tốt hơn là khi hắn bước đi thì bị dập ngón chân út vào khe cửa.
Tôi trù hắn ngày nào đó tóc trên đầu sẽ rụng hết để hắn thành tên hói luôn xem còn đắc ý được nữa không?"
" khụ...!khụ...!tất cả...!đều là hiểu lầm...!hiểu lầm thôi".
Khi hắn lật thêm vài trang nữa định đọc lên thì tôi sống chết chồm tới ôm cuốn sổ vào lòng.
" Được rồi, tôi biết lỗi rồi, tôi không nên nói xấu ngài, không nên rủa ngài càng không nên trù ngài".
Hắn cười rất vui vẻ nhìn tôi.
" Vậy ngươi nói xem nên phạt thế nào đây?"
Tôi chớp chớp đôi mắt hoài nghi nhìn hắn.
" Phạt...!sao...?"
Hắn gật đầu.
" Đúng vậy, ngươi xúc phạm chủ nhân của mình, nguyền rủa chủ nhân của mình nếu là khoảng mấy trăm năm trước thì phải dùng gậy đánh đến khi máu thịt bê bết rồi vứt vào chuồng thú, những con thú đó đều đặc biệt bị bỏ đói mấy ngày nhìn thấy máu thịt tươi sống thì..."
" Được rồi, được rồi ngài đừng nói nữa!"
Tôi không đợi hắn kể hết mà hét lên, hắn đây là muốn hăm dọa tôi sao?
" Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi không dám nữa".
Hắn cười nhưng phút chốc khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc.
" Không đùa nữa, ta có chuyện muốn hỏi ngươi".
Tôi nghi hoặc nhìn hắn.
" Chuyện gì?"
" Lúc đó khi ở dưới khu mộ đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi hồi tưởng lại tình hình rồi nói.
" Chuyện gì hả...!tôi rơi vào một nơi rất tối, tôi đi mãi đi mãi không có lối ra rồi tôi mệt quá nên ngủ".
Hắn nhíu mày nhìn tôi.
" Chỉ vậy thôi sao?"
Tôi gật đầu khẳng định.
" Chỉ vậy thôi, à tôi có khóc với hét lên kêu cứu nữa.
Nhiêu đó là hết rồi".
Hắn nhìn tôi ánh mắt thăm dò.
" Vậy khi ngươi tỉnh dậy ngươi có nhớ bản thân đã nói gì không?"
Tôi mơ hồ, nói gì nhỉ, khi tỉnh dậy đầu tôi đau lắm, tôi thấy khuôn mặt của Đức Cường và hắn rồi tôi nói gì?
" Ngươi không nhớ thật sao?"
Tôi cố gắng hồi tưởng nhưng một lúc sau vẫn lắc đầu.
" Bạch Thanh Phong, lúc đó ngươi đã kêu cái tên đó".
Bạch Thanh Phong sao thấy cái tên này quen thế nhỉ, hình như tôi quên mất đi một chuyện gì đó thì phải.
Mà sao hắn lại hỏi tôi cái tên này lại còn tỏ ra nghiêm trọng như vậy?
" Bạch Thanh Phong là ai?"
Hắn nhíu mày khi tôi nói cái tên đó ra nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên.
" Đến khi ngươi nhớ ra thì hãy nói chuyện với ta".
Tôi cau mặt nhìn hắn, thái độ như vậy thì cái người mang tên Bạch Thanh Phong đó là kẻ thù? Người yêu? Ân nhân hay bạn bè? Xem ra đều không phải, sao tôi lại thấy cái tên Bạch Thanh Phong quen thuộc lắm nhỉ? Tôi có quen biết với người đó à?
" Bạch Thanh Phong!"
Tôi gọi lớn khi hắn bước ra khỏi phòng tôi, hắn đưa đôi mắt kinh ngạc mà quay lại nhìn tôi rồi tiến vội về phía giường.
Hắn tóm lấy hai vai tôi nói.
" Ngươi nhớ gì đó rồi đúng không?"
Thái độ của hắn làm tôi sợ, tôi rụt người lại rồi vội lắc đầu.
" Không có, không hiểu sao khi thấy dáng lưng của ngài tôi bất giác kêu thành tiếng thôi.
Tôi không nhớ gì cả!"
Hắn buông