Ngày hôm sau Tiêu Thanh đến bệnh viện, không hiểu sao lại cảm nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người dán trên mình, thật sự là khó chịu. Tiêu Thanh nhún vai, cầm theo bệnh án đi vào phòng bệnh. Một y tá sốt sáng mà theo sau lưng anh, thỉnh thoảng như muốn nói gì rồi lại thôi. Tiêu Thanh liếc nhìn cô một chút, hờ hững quay đầu, tiến hành kiểm tra cùng thăm hỏi sức khỏe bệnh nhân, chẳng muốn quan tâm những ai xung quanh cả.
Quay lại phòng bệnh cũng là lúc Giang Nghị đến, quả nhiên vừa bước vào đã thao thao bất tuyệt: “Mẹ kiếp! Người của bố mày mà cũng dám đụng vào!!! Đ*o liên quan, nếu như anh yêu không phải ở đây ngây ngốc, thì tao đã không đứng đây. Đệt! Kiểu gì cũng phải giáo huấn thằng một lằn Tần Thiên Vũ kia! Mẹ nó!” Tiếp đó cậu giơ nắm đấm trên không trung, làm ra dáng vẻ bi phẫn.
Tiêu Thanh kỳ quái nhìn cậu: “Tại sao tôi lại ngây ngốc ở đây?”
Giang Nghị gãi đầu một cái: “Em biết là anh không quan tâm mà ~~ Ai, tối qua có thằng điên tên Tần Thiên Vũ đăng một topic lên diễn đàn bệnh viện, nói là anh yêu nó vô cùng, cứ bám dính lấy không rời….Mẹ nó, em lập tức nhảy vào nói, bảo anh là của em, thằng điên kia đừng có ngáo đá mà xen vào! Hihi, có phải những điều hôm qua A Thanh nói không phải là em ảo tưởng không?”
Tiêu Thanh liếc mắt nhìn cậu, thờ ơ nói: “Ừ.”
Giang Nghị có hơi do dự, đứng yên một chỗ dè dặt nói: “A Thanh, anh không trách em công khai quan hệ của chúng ta chứ….Mặc dù hôm qua bọn mình mới bắt đầu…”
A Thanh lạnh lùng nói: “Không cần đi làm? Cậu cản trở công việc của tôi rồi.” Nói rồi anh cầm theo bản đăng ký đọc tên.
Giang Nghị có hơi thất vọng, đành xoay người bỏ đi, A Thanh sao lúc nào như vậy hết, chẳng quan tâm điều gì, bản thân dù có tức giận nhưng vẫn giữ mãi dáng vẻ bình thản như mây gió thoáng qua. Hôm qua rõ ràng A Thanh đã hứa quen cậu vậy mà bây giờ lại có tin đồn đang yêu thích người khác, cậu hận không thể đứng trước bàn dân thiên hạ tuyên bố đây là người đàn ông của cậu, những người khác đừng hòng tranh giành. Tiêu Thanh ở phía sau