Nằm trên giường, nhưng Giang Nghị không sao ngủ được. Đây là nhà của A Thanh a a a! Tuy rằng giường này chưa được có nằm nhiều, tuy rằng A Thanh đồng ý cùng cậu giao du cũng chỉ là để thuận tiện cho sinh hoạt – có người quét dọn, có người nấu cơm….Thế nhưng cậu được ra ra vào vào nơi đây, quang minh chính đại là người yêu bên chàng! A ha ha ha, muốn ngửa mặt lên trời cười quá phải làm sao đây? Thật là hưng phấn, rất chi là hưng phấn….
Đêm khuya khoắt, Giang Nghị ôm đống đồ sưu tập của mình mà cười ngây ngô. Bám mông A Thanh lâu như vậy, rốt cuộc cũng hết khổ rồi. Giang Nghị cảm giác thời khắc này đến rồi.
Cấp ba, những ngày trung học phổ thông, Giang Nghị và Tiêu Thanh là bạn học cùng bàn, bình thường tính tình Tiêu Thanh rất trầm mặc, ít lời, ngoại trừ việc cần thiết, hai người không bao giờ nói chuyện bên lề. Tính cách Giang Nghị vốn hiếu động, ngồi không yên một chỗ, không thiếu bạn bè, cũng chính vì thế mà hai người chẳng có lý do để thân thiết. Thế nhưng, có một lần, Giang Nghị đang ở bên ngoài chơi bóng rổ, thầy giáo lại sai cậu thu bài tập cho học sinh, đám bạn chơi cùng đang cuống cả lên thì cậu thấy Tiêu Thanh đi qua. Giang Nghị vui vẻ, nghĩ bạn học cùng bàn một năm, nhờ vả chút chắc không sao đâu, liền kêu to: “Tiêu Thanh! Tiêu Thanh! Tiêu Thanh!” Kêu nhiều lần đến thế, Tiêu Thanh vẫn làm ngơ mà bước về phía trước, Giang Nghị không còn cách nào khác ngoài việc chạy đến kéo anh lại. Tiêu Thanh chậm rãi quay đầu lại, nhìn cậu đầy ngờ vực. Giang Nghị hơi bực, tức giận nói: “Gọi cậu nhiều như vậy mà cậu làm như không nghe thấy? Cậu điếc đấy à?”
Đáp lại Giang Nghị là câu nói gây tổn thương của Tiêu Thanh, anh chậm rãi đáp
“Cậu kêu tôi? Lúc nào? Có điều cậu là ai, cậu gọi tôi có chuyện gì?” Giang Nghị trợn ngược mắt mà buông Tiêu Thanh ra, Tiêu Thanh không hiểu chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi đi luôn. Bạn ngồi cùng bàn mà nói không quen biết. Điều duy nhất Giang Nghị nghĩ ra là anh ghét cậu, nhưng vì sao, cậu đâu có trêu vào anh.
Những ngày kế tiếp, Giang Nghị tiến hành săm soi bạn học cùng bạn mình. Gương mặt bạn cùng bạn rất đẹp. Con mắt dài nhỏ, da dẻ trắng trẻo mịn màng, vóc dáng cao gầy, bởi vì trầm mặc ít lời nên lúc nào cũng chỉ một mình. Quan sát kỹ hơn phát hiện ra Tiêu Thanh đối với cậu không hề căm ghét, chỉ là thờ ơ không quan tâm. Đồng thời cậu cũng phát hiện, Tiêu Thanh không ăn cơm ở nhà, lần nào cũng ăn tại một quán cơm nhỏ gần trường học. Giang Nghị từng thử dàn cảnh ngẫu nhiên gặp, nhưng mỗi lần chào hỏi đều nhận lấy ánh mắt ngờ vực của đối phương, cùng một câu nói: “Cậu là ai?” Giang Nghị kết luận bạn cùng bạn gặp vấn đề trong việc nhận diện mặt người. Thờ ơ, lạnh lùng đã luôn là dáng vẻ cố hữu của bạn cùng bàn. Mà thông qua quan sát, Giang Nghị lại phát hiện ra bạn cùng bàn dù luôn lãnh đạm, nhưng đối với chuyện ăn uống lại rất cố chấp, mỗi ngày đi qua quán cơm nhỏ đều không gọi món giống nhau, hương vị luôn đậm đà, theo anh tuyệt đối sẽ được ăn ngon. Bên cạnh đó, ngoài những lúc nghiêm túc làm việc, bạn cùng bạn lúc nào cũng như từ trên trời rơi xuống, mỗi khi cậu gọi anh đều phản ứng chậm, thoạt tiên cậu còn tưởng anh gặp vấn đề về thính lực, nhưng khi nhìn thấy điểm nghe tiếng Anh của anh đạt tuyệt đối, cậu chỉ biết tan nát cõi lòng.
Cứ như thế mà không nhận ra cậu quan tâm đến Tiêu Thanh từ lúc nào. Tuy rằng Tiêu Thanh với người khác luôn lãnh tình, lãnh tính nhưng Giang Nghị chỉ thấy anh thật đáng yêu. Cái con người lãnh đạm, không giỏi nhớ mặt người, bất cứ lúc nào cũng có thể đờ đẫn, trên sách giáo khoa thì ghi đầy tên đồ ăn. Gương mặt lúc nào cũng cương nghị nhưng thực ra đang suy tư xem tối nay ăn gì…..Cậu cảm thấy bạn cùng bàn thật sự đáng yêu. Thật đắc ý khi chỉ có cậu mới thấy nét đáng yêu ấy. Từ đấy, Giang Nghị lập tức mặt dày, đánh rơi cả tự trọng làm đủ trò rồ dại để Tiêu Thanh nhớ mặt. Lần thứ nhất được Tiêu Thanh gọi tên mà cậu muốn bật khóc. Cứ thế trôi qua hai năm….khi biết Tiêu Thanh đăng ký nguyện vọng vào đại học y, Giang Nghị không do dự mà đi theo anh. Lúc đấy cậu mới biết làm bác sĩ là ước mơ từ nhỏ của Tiêu Thanh….rồi thấm thoát đã mười năm….
Giang Nghị nhìn những đồ vật cậu sưu tầm, đều là những thứ Tiêu Thanh đã từng vứt bỏ hoặc là hoặc tiện tay ném cho cậu rồi cũng quên bẵng luôn. Bút chì cũ này là do Tiêu Thanh cho mượn khi cậu quên mang. Tiêu Thanh cho mượn nhưng