Đường Về

Từng tấc từng tấc mộng núi song (2)


trước sau

Bên trong phòng chỉ còn một tia sang.

Cách tấm thủy tinh, bên ngoài đang âm mười mấy độ, ga trải giường lại bị họ bọc cho nóng bừng ẩm ướt.

Đêm đó đến hiện trường, nhìn đoàn người sắp xếp dời đi, anh đứng ở chỗ rẽ hành lang lầu hai, tựa bên cửa sổ hút thuốc. Bên chân là thùng tác với đủ thứ rác rưởi nhét vào, một làn khói hít sâu vào lồng ngực, như theo lục phủ ngũ tạng một vòng quang, anh nhớ cô, cũng nghĩ đến những hình ảnh hoạt sắc sinh hương đó. Đè nè cảm giác kia lại, anh hài lòng đi xuống, không dám nhớ thêm nửa phần, cái tên Quy Hiểu này, con người này, làm nhiễu loạn lòng người kinh khủng.

Tóc của cô, hương thơm từ ngọn tóc, độ cong của đôi môi, âm thanh rên rỉ vang lên từ đôi môi mỗi khi bị chạm vào một số nơi trên cơ thể, cả những lời cô đè nén…hay khi thỉnh thoảng không kìm lòng được, đưa tay xuống dưới chạm vào người anh.

Không được nghĩ, nghĩ thì hối hận. Hối hận không làm đến cuối cùng, từ nhỏ đến lớn, từ một cô bé đến lúc là người phụ nữ trưởng thành, lúc quấn quýt bên anh sẽ là cảm xúc thế nào anh không biết, nhỡ mà chết thật, đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất đời này.

Lúc này, đã không còn những xui xẻo hi sinh, vậy thì đúng là chằng còn gì cố kị.

Nên làm thế nào, người trưởng thành đều hiểu rõ.

Đến khi làm thật, anh không ngờ nó sẽ tuyệt vời nhẹ nhõm đến thế.

Tóc Lộ Viêm Thần bị mồ hôi làm ướt, dấu răng Quy Hiểu cắn mạnh lên vai anh vẫn còn, tay phải tựa lên vách tường đầu giường, cổ họng như bị giấy nhám mài qua, ê ẩm, và khô khốc, vừa muốn gọi tên cô.

Kìm nén chưa xong vui vẻ đã đột nhiên ào tới, lần đầu tiên.

Lông mi Quy Hiểu ướt đẫm, tay vòng ra phía sau cổ anh, mỗi ngón tau hơi run rẩy. Sức lực toàn thân như đột ngột bị hút khô: “Lộ Thần…Lộ Thần”. Ngoài việc gọi tên anh, cô không biết mình muốn nói gì nữa.

Lộ Viêm Thần cúi mặt thấp xuống, lướt qua gương mặt đầy mồ hôi của cô, thì thầm hỏi: “Khóc à?”

“Ừm…” Đau chết mất.

May mà vào lúc này, nếu như làm khi còn bé, chắn chắn cô sẽ khóc đến đất trời tối tăm, mắng anh mấy ngày cũng không thèm để ý.

Quy Hiểu xoay người, vừa bệnh nặng mới khỏi lại một lần như thế, xương cốt như bị bẻ gãy hết lần này sang lần khác, đau khắp người, cũng không biết là đau từ bên trong hay là đau bên ngoài, cô lại như thể khi còn bé ngồi đợi anh nấu cơm, ăn cơm, ăn xong cũng chỉ phụ trách ngồi bên cạnh anh tán chuyện như thế, mặc kệ tất cả. Lộ Viêm Thần lấy quần của mình mặc vội, để trần nửa người trên đi lui đi tới một bên giường, giặt khăn lông sạch rồi lau người cho cô từ trên xuống dưới, đến ga trải giường anh cũng cố gắng lấy khăn ăn lau sạch, rồi tự mình đi tắm qua nước nóng. Lúc trở về, nhìn thấy Quy Hiểu cuộn tròn người tựa vào đầu giường xem điện thoại.

Anh khẩy khẩy điếu thuốc, vuốt đầu lọc rồi nhẹ thở một hơi, khàn giọng cười: “Vừa rồi em còn khóc kinh khủng như thế, anh cũng không dám làm tiếp, nhìn thế này giống giả vờ nhỉ”.

Đáy mắt Quy Hiểu hồng hồng, trừng anh.

Cô còn tưởng Lộ Viêm Thần trở về ngay tối đó, không ngờ nhìn thử điện thoại di động, thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Hứa Diệu, cả tin nhắn hỏi cô có xảy ra chuyện gì không. Giờ nhìn kĩ mới thấy, hóa ra đã qua một ngày một đêm.

Quy Hiểu nhắn lại nói không có chuyện gì, đang ở ngoại địa, chờ về sẽ liên lạc sau.

Lộ Viêm Thần không hút nhiều thuốc, nhìn cánh tay trần của cô ngoài chăn bông, mái tóc nửa ướt còn hơi rối, qua loa vén lại sau tai, yết hầu anh lại khô khốc. Ước chừng thời gian, còn có thể làm thêm lần nữa. Thế là anh dập tắt điếu thuốc, cũng không để ý Quy Hiểu còn đang bấm điện thoại, anh cứ thế chồm người qua, hôn hôn quấn quấn, Quy Hiểu lẩm bẩm, em mệt lắm, không cho lộn xộn.

Anh đặt đồng hồ của mình lên tủ đầu giường: “Giải quyết trong bốn mươi phút thôi”.

Nói xong lại lật cô sang, lại thêm lần nữa.

Lần này kết thúc.

Quy Hiểu chẳng muốn động đậy gì thêm, ngoan ngoãn nằm bên anh ngủ thiếp.

Ngủ thẳng đến lúc bình minh, bên cạnh đã không còn bóng ai.

Đầu óc đột nhiên tỉnh táo, cô ngồi bật dậy, một bóng đen bước lên giường: “Anh chưa đi”.

Lòng Quy Hiểu còn đang nhảy lên thình thịch, cảm giác đầu tay anh vuốt ve vai mình: “Anh quen dậy sớm”.

Mùi thuốc lá phảng phất, hẳn là anh vừa ra ngoài hút thuốc quay lại, trên áo sơ mi vẫn còn vương hơi lạnh, Quy Hiểu đẩy anh ra ngoài: “Cởi quần áo rồi lên”.

Lộ Viêm Thần cười khẽ, một tay cởi cúc áo từ trên xuống dưới, áo sơ mi ném lên tủ đầu giường.

Quần cũng cởi, bên trong lại chẳng mặc thứ gì.

Ánh sáng mờ mờ nhưng cũng đủ để nhìn thoáng qua cơ thể anh, đến khi Quy Hiểu bị anh quấn vào lòng, cô nhỏ giọng: “Anh…không thích mặc quần trong à?”

“Có lúc không mặc.”

Ngày trước, khi còn bé…

Cô nhớ đến nụ hôn đầu của hai người trong chăn, hôn rồi lăn qua lăn lại, cả người đều là mồ hôi, khi đó anh cũng chỉ mặc một quần…Rõ ràng là chuyện mười mấy năm trước, sao bây giờ cô vẫn nhớ như thế.

Lộ Viêm Thần cũng không biết cô đang nghĩ chuyện này, vừa rồi, lúc anh đứng cuối hành lang hút thuốc, nhớ tới lúc hay người chia tay.

Anh lại nghĩ, phải làm thế nào cho cô hiểu suy nghĩ thật sự của mình, cái này khác hẳn với việc giáo dục tư tưởng cho các đội viên trung đội, giá trị quan của mỗi người đều tương quan với hoàn cảnh lớn lên.

Chuyện ngày xưa phải nói đến bao lâu.

“Hai năm trước khi tới làng Erlian, anh có ba lựa chọn.” Lộ Viêm Thần đưa tay vòng quanh mái tóc của cô, “Có hai vị lãnh đạo ở nơi này tới, lúc chọn người, họ nhốt hết mọi người vào một căn phòng học, phát liên tục ba video, đều là phim phóng sự, hình ảnh chống khủng
bố ở các nơi trên đường biên giới từ mấy chục năm về trước”.

Mười mấy chiến sĩ bị mấy tram người trong đại viện.

Thi thể tựa lưng vào tường, tay chém đứt, đạn khắp người, bởi vì trong tay không có sung.



“Nhìn được một nửa, tất cả mọi người đều không đành lòng, nói lãnh đạo tắt đi”. Lộ Viêm Thần nở nụ cười, “Sau đó, mọi người trong phòng cùng nhau đuổi vị lạnh đạo ‘phim kinh dị’ kia đi”. Bao gồm cả anh.

Lúc đi hai lãnh đão còn cười nói họ, nếu như bây giờ, điều kiện cũng không tốt như thời năm 98, không phải ai cũng có áo chống đạn để mặc, mọi người phải cướp áo thì sao đây? Bởi vì mặc áo chống đạn rồi nhất định phải xông lên phía trước. Ngày đó có một lãnh đạo chuyển nghề tới cục công an, lên đến vị trí phó cục trưởng, lúc đi đuổi bắt, vì yểm hộ đồng đội mà hi sinh.

Người đó, cũng chính là cố đội trưởng của anh.

Hô hấp của Quy Hiểu đều đều, yên lặng phả lên xương quai xanh của anh, nhả giọng: “Hiếm khi anh nói nhiều như thế”.

Lộ Viêm Thần tiếp tục đùa nghịch mái tóc của cô, không lên tiếng.

Lúc trước anh kiên trì phải đi, trời năm biển bắc dần dần xa cách, lại không biết ngày về, để cho một cô bé không chút hi vọng đợi chờ, xảy ra chuyện gì cũng một mình gánh vác, lúc cần một câu an ủi ngọt ngào cũng không hề có…Người ta nói quân tẩu khổ lắm, dầu gì cũng là những phụ nữ trưởng thành, có thể giải quyết được, những một mình cô chỉ là cô bé mười mấy tuổi, dựa vào cái gì mà anh đòi người ta phải cái này cái kia, bảo người ta nhẫn nhịn, lúc gian nan nhất còn muốn người ta chịu đựng, chống đỡ.

Chỉ là anh không nỡ.

Trước lúc chia tay, dù mệt mỏi đi nữa, khổ cực đi nữa, chỉ cần nghĩ tới một cô bé ở nơi nào đó đợi anh, anh cũng chẳng cảm thấy gì.

Nhưng tách ra rồi thì không thể nghĩ nhiều, nghĩ tới việc chồng tương lai của cô sẽ như thế nào, rồi lại nghĩ cô có thể chờ anh ở làng Erlian được không, ngày nào đó về Bắc Kinh thăm người thân, gặp phải cô trên trấn, đó vẫn là một cô bé xinh đẹp như ngày trước, hay dưới bụng đã gồ lên ngồi ăn cơm trong tiệm của Mạnh Tiểu Sam, hai người gặp gỡ…

Nhìn nhau rồi cười? Anh lại không làm được.

Cũng không thể yêu cầu mình lúc nào cũng phải ở mức độ cao như thế.

Mỗi khi nghĩ đến việc cô kết hôn với người khác, anh lại không cam lòng, anh cũng thấy mình buồn cười thật, nhiều năm dâng hiến thanh xuân và nhiệt huyết, vậy mà cô gái mình thương lại gả đi làm vợ người ta…Đương nhiên, thứ suy nghĩ cực đoan nay đã không thành sự thật, cô bé Quy Hiểu này, nếu anh không nhớ sẽ vô cùng tức giận, bực bội rồi oán trách. Không thể như thế, mà cũng không nên thế.

Một ngày muốn mấy lần như vậy cũng đủ rồi, anh cũng không dám nhiều hơn.

Một người là bệnh nặng mới khỏi, một người đã hai đêm chưa ngủ.

Ngủ thẳng một giấc đến ba bốn giờ chiều, lúc rời giường Lộ Viêm Thần lại đi ra ngoài một chuyến.

Quy Hiểu nhìn tâm gương trong phòng rửa tay một lúc lâu, nhìn trái nhìn phải suốt, những dấu vết mà Lộ Viêm Thần mạnh tay để lại đúng là không ít, nhưng tối hôm qua cô lại không có ấn tượng bị đau. Khi cửa phòng mở ra, cô vội vàng sửa sang lại áo sơ mi, lấy thỏi son môi trong túi trang điểm, tô nhẹ nhàng trên môi. Lộ Viêm Thần tựa vai lên khung cửa nhìn cô, cô lại như thế cô gái nhỏ học trộm trang điểm, càng bị nhìn càng không được tự nhiên: “Anh đừng nhìn em trang điểm.”

“Người trong đội muốn gặp em một lần đấy”.

Quy Hiểu choáng váng: “Gặp em?”

“Không phải em muốn kết hôn à?” Lộ Viên Thần cười nhạt, “Họ muốn gặp chị dâu, lần này đi chắc cũng không có cơ hội mà gặp lại”.

Quy Hiểu nhớ tới đêm đó, đêm ở quán rượu kia: “Không phải… đã gặp rồi à?”

“Lần trước em hung hang quá, không thấy mọi người đều sợ em à, không ai dám đến chào hỏi đấy thôi?”

Nào có hung hang gì chứ: “Là vì anh hung dữ với em, em mới hung dữ lại”.

Lộ Viêm Thần khẽ cười: “Thế đi hay không?”

Dáng vẻ vui mừng tràn ngập, nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng, muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi.

Quy Hiểu nhấp môi dưới, cho màu sắc trên môi thật đều: “Có thể mặc váy không?”

Lộ Viêm Thần híp mắt.

“Em mặc váy rất đẹp”. Quy Hiểu giải thích.

Anh rất muốn nói, em có biết ngoài kia bao nhiêu độ không?

Nhưng nhìn đôi lông mi hơi cong lên và ánh mắt sáng bừng của cô, anh suy nghĩ một hồi cũng thấy không có gì, cô bé thích chưng diện thì cứ để cô đẹp đi, đẹp đến siêu phàm thoát tục cũng là vợ mình mà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện