Gạo ơi, mẹ anh...
- Không tiếp.
- Ơ kìa thôi nào mẹ anh biết em thích đào lên mua đào cho em đấy, tiện anh em mình nói chuyện đi.
Phương đóng quyển sách lại, thở mạnh một cái rồi gật đầu cho phép Nguyên đi vào trong phòng.
- Thì...!anh nghe mẹ kể là em thi vào chung trường đại học A với anh vậy em thua anh một tuổi thôi à?
- Hai tuổi.
- Em vượt lớp sao? Giỏi dữ thần, vậy em tính đăng ký học như nào?
- Không biết, chưa kịp tính thì phải nằm đây.
- Vậy học chung với anh đi.
- Không thích.
- Em thích trà sữa vị dâu à?
- Ừ.
- Còn kẹo sữa?
- Cũng thích.
- Vậy có thích anh không ?
- Có...
Phương dừng lại mặt bắt đầu đỏ dần lên, cô không biết phải làm gì tay đặt ở đâu cho bớt ngại.
- À...!anh biết rồi nhá.
Nguyên cười đến híp cả mắt, tay nhét miếng đào mới gọt vào tay cô.
Cô cũng chẳng từ chối mà đưa đào lên miệng cắn.
- Trưa nay em ăn gì? Anh ăn chung được không? Hay anh đi mua cho.
- Không cần, trưa nay mẹ em đem cơm từ nhà đến cho rồi.
- À...!Vậy anh gọi bác gái kêu đem cho một phần vậy, mẹ anh thì tính mua cho cả hai xuất cơm giờ thì khỏi cần rồi.
- Tùy anh.
- Vậy anh về phòng đây, trưa liền quay lại cùng em ăn cơm.
- Ừ.
Nguyên thuận tay cầm miếng đào mà ăn, chân "lon ton" chạy về phòng bệnh.
Nhìn như này cô cũng an tâm thêm phần nào về tình hình sức khỏe của anh.
Anh ra khỏi phòng rồi cô mới cầm quyền sách lên nhìn kỹ mới thấy đó là quyền sổ hồng đính đá màu.
Là nhật ký từ nhỏ đến lớn của cô, ghi lại hết thảy những ngày vui vẻ bên gia đình cùng với tình cảm của bản thân với Nguyên.
- Mẹ thấy hai đứa hòa hợp với nhau hơn rồi đó.
Mẹ Lan cầm hộp cơm mang từ nhà đến, bên trong toàn món mà Phương thích nào chả cốm, nào là khoai hầm xương.
Cơm là cơm thập cẩm, mùi thơm nức mũi khiến Nguyên thòm thèm.
- Bác nấu ngon quá, cháu muốn được ăn tiếp.
- Khéo miệng tối nay bác nấu mang cho.
- Mẹ, tối nay mẹ mang đậu nhồi thịt được không?
- Mẹ nhớ là con đâu thích món này.
Phương im lặng mang tai đỏ lên thấy rõ bởi đó là món Nguyên rất thích, cô với anh yêu đương gần mười năm chả lẽ lại không biết anh thích gì, ghét gì, sở thích kỳ quái cỡ nào.
Cái gì chả biết, biết cả ở lưng dưới anh cho cái nốt ruồi....!Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng lên không che dấu được gì nữa.
- Phương không ăn à? Sao mặt đỏ vậy? Anh gọi y tá