Phúc Hiên đưa cô lên bờ trước sự ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra của tất mọi người, còn cô thì ngồi một chỗ thở gấp gáp vì thiếu không khí khi ở dưới nước. Hiên nhìn cô lo lắng hỏi:
– Em có sao không ? Em vẫn ổn chứ ?
Cơ đưa đôi mắt vẫn chưa hết hoảng loạn nhìn Hiên, giọng cô yếu ớt cất lên:
– Em không sao, cám ơn anh!
Kiều lão gia cau mày nhìn Minh Nim:
– Nói ba nghe, chuyện gì vừa xảy ra?
Anh nhìn cô rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt ba mình, nhưng anh chưa kịp mở miệng thì Him Lam đã đỡ lời:
– Thưa ba, là do con sơ ý nên tự trượt chân rơi xuống hồ, không liên quan đến anh ấy.
Kiều phu nhân vội đi đến bên cạnh đặt tay lên vai cô dịu dàng nói:
– Mau vào nhà đi con, ở ngoài này con sẽ bị cảm lạnh mất. Đứng dậy, mẹ đỡ con vào nhà.
Chí Kiên cũng lo lắng bước đến cạnh cô:
– Mẹ nói đúng đó chị dâu, chúng ta mau vào nhà thôi.
Cô được Kiều phu nhân tận tình đưa vào nhà, bà còn tinh tế quay sang nhìn mấy cha con:
– Mọi người có chuyện gì thì từ từ vào nhà mà nói chuyện với nhau. Phúc Hiên cũng mau vào nhà đi con, ướt hết như vậy sẽ bệnh đấy.
Mọi người xoay lưng bước vào nhà, Minh Nim vừa cất được vài bước thì Phúc Hiên đã bước đến gần anh, Hiên cất tiếng:
– Em có cần nặng lời và mạnh tay với vợ của mình như vậy không ?
Anh nghe vậy có chút bất ngờ nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng không biến đổi:
– Anh nghe lén em nói chuyện ?
Hiên thẳng thắn phủ nhận:
– Anh bước ra sân thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của em và Him Lam.
Minh Nim quay lại nhìn Hiên bằng vẻ mặt đầy bình thản:
– Chuyện của em, anh không cần quan tâm.
Trong lòng Phúc Hiên đã bực tức từ lúc nào nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
– Em là em trai của anh, anh quan tâm thì có gì sai ? Him Lam là cô gái tốt, cớ gì em đối xử với vợ của em như vậy ?
Ánh mắt Minh Nim bỗng đầy căm phẫn:
– Đừng gọi cô ta là vợ em!
Hiên ngạc nhiên, anh ấy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến em trai của anh trở nên như vậy. Anh ấy nhẹ giọng hỏi:
– Giữa em và Him Lam thật ra đã xảy ra chuyện gì ?
– Anh cứ mặc kệ chuyện của em! _ Minh Nim lạnh giọng đáp.
– Dù sao cũng đã chung sống với nhau hơn nửa năm qua. Em đối với Him Lam không có chút tình cảm nào sao Minh Nim?
Anh nhìn thẳng vào mắt Hiên, giọng nói cất lên không chút do dự:
– Chỉ có thù hận!
Nói rồi anh quay lưng, nhưng Phúc Hiên đã cất giọng nói với anh một câu từ tận đáy lòng:
– Anh không biết rốt cuộc giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì! Em không muốn kể với anh, anh chẳng còn cách nào khác. Nhưng anh vẫn tin một điều, Him Lam thật sự là cô gái rất tốt. Em nói không thể yêu vì thù hận ? Nếu vậy hành hạ, dày vò có khiến em hạnh phúc. Hãy nhớ kĩ, đôi khi tình yêu lại được bắt nguồn từ “thù hận”.
Dứt lời Hiên nhanh chóng bỏ vào nhà, để lại Minh Nim đứng khựng một chỗ, có lẽ chí ít anh đã suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Hiên.
Khi anh bước vào nhà thì thấy cô đang mặc trên mình một bộ quần áo rất quen thuộc. Anh chợt phát hiện đó chính là áo thun và quần thể thao của anh. Cô thấy anh nhìn mình thì nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt. Kiều phu nhân nhìn thấy anh thì vui vẻ nói:
– Con xem Him Lam mặc quần áo của con trông rất hợp phải không, chỉ có điều khá rộng rãi.
Anh ngồi xuống, ánh mắt sắt lạnh vẫn nhìn cô:
– Cũng được!
Cô ngạc nhiên, ngạc nhiên như tưởng rằng nghe lầm. Anh thấy cô mặc quần áo của mình mà không nổi giận sao ? Hay là anh đang kiềm nén? Thật ra cô không hề muốn
Kiều lão gia uống một ngụm trà, nhìn Minh Nim rồi nói:
– Him Lam nó đã kể hết sự việc cho ta nghe rồi, vợ chồng đùa giỡn với nhau sao mà bất cẩn quá vậy. Con cũng thật hư, thấy vợ mình bị ngã xuống nước mà cứ đứng trơ ra là sao ? Phúc Hiên nó không nhanh chóng cứu Him Lam thì chuyện gì sẽ xảy ra ?
– Thôi mà ông, Him Lam cũng đã nói do Minh Nim nó bắt ngờ quá nên không kịp phản ứng. _ Kiều phu nhân trấn an chồng.
– Chuyện qua rồi, Him Lam cũng không sao, ba đừng lo nữa. _ Phúc Hiên cất giọng.
– Đúng đó ba, chị dâu không sao rồi._ Kiên cũng tiếp lời.
Bỗng cô hắt hơi liên tục mấy cái, đúng thật cô quá xui xẻo, tối hôm qua vừa mới sốt cao, sáng nay khỏe hơn một chút thì bây giờ đã bị nhúng nước cảm lạnh trở lại.
Mọi người lo lắng nhìn cô, Minh Nim thấy vậy vội nói:
– Có lẽ cô ấy bị cảm lạnh, trời cũng tối rồi, con đưa cô ấy về nhà như vậy tiện chăm sóc.
Lời nói của anh quá hợp lý trong tình huống ấy, thế là anh đưa cô về. Trên đường về nhà cả hai không nói với nhau bất kỳ câu nào. Anh không mở lời thì cô không dám nói gì cả.
Về đến nhà, trước khi anh bước lên lầu cô nhẹ nhàng nhìn anh nói:
– Em sẽ giặc sạch quần áo rồi trả lại cho anh!
Anh chẳng thèm nhìn cô mà đáp:
– Không cần!
Dứt lời anh bỏ lên phòng ngủ. Cô cũng không hơi sức nghĩ ngợi gì nữa, tính cách của anh cô quá quen thuộc. Cô chuẩn bị đồ đi tắm, dù gì cũng phải tắm lại sạch sẽ mát mẻ thì cô mới ngủ ngon được. Hơn nữa việc tắm lúc này còn giúp cô thư giãn.
Trong lúc cô đang tắm thì anh từ lầu bước xuống. Anh bước đến tủ lạnh mở lấy chai nước trái cây, anh cũng đã thay quần áo tươm tất, chiếc áo thun đơn giản cùng quần thể thao hơi ôm dáng màu đen làm đôi chân thon dài nhưng rất nam tính của anh trông vô cùng quyến rũ.
Anh quan sát phòng khách nhưng không thấy cô đâu cả, nhìn sang phòng tắm thì thấy sáng đèn, anh đã biết cô đang làm gì.
Bỗng điện thoại của cô đặt trên bàn treo lên, lần đổ chuông đầu tiên anh không để tâm nhưng cuộc gọi đó liên tục lặp lại. Đến lần thứ ba thì anh bước đến cầm lấy điện thoại. Trên màn hình là số điện thoại lạ, anh dự định bấm nút nghe nhưng lại thôi, anh không muốn liên can đến chuyện cá nhân của cô.
Cuộc gọi kết thúc khi không có người bấm trả lời. Anh vừa định buông điện thoại đặt lên bàn thì tin nhắn từ số điện thoại vừa gọi gửi tới. Dù gì cũng đã lỡ cầm trên tay, anh muốn xem ai mà dai dẳng đến thế. Mở tin nhắn ra xem, những dòng tin nhắn hiện ra khiến anh vừa đọc vừa cau mày: “Him Lam, đã 2 năm rồi chúng ta không gặp nhau. Anh vừa về nước một tuần trước. Hôm nay anh nhắn tin cho em ngụ ý muốn mời em về trường đại học Vincent với tư cách là cựu sinh viên ưu tú cùng anh làm giám khảo cho cuộc thi ‘Ứng dụng điện tử học’ của trường tổ chức cho khoa Công Nghệ sẽ diễn ra vào 3 ngày nữa. Anh rất mong em đồng ý. Anh sẽ chờ câu trả lời của em. Học trưởng: Lý Cảnh Tuấn.”
Ánh mắt anh không rời dòng tin nhắn, bình thản đưa chai nước trái cây đang cầm trên tay lên miệng uống một ngụm…