Liên tục bị những câu nói sắc bén đầy tính mỉa mai, ám chỉ của Tịnh Nhi khiến một người cao ngạo và miệng lưỡi chua ngoai như ả ta cáu giận đột cùng.
Ả nắm chặt bàn tay lại đập xuống mặt kính của tủ trưng bày nước hoa. Tuy hành động không quá mạnh tay nhưng đủ để bản thân ả thể hiện được sự tức giận và phẫn nộ đối với Tịnh Nhi. Ả hằng giọng:
– Mày nên xem chừng cái miệng, đừng nghĩ tao nhịn nên mày muốn nói gì cũng được. Đồ kém sang.
Ả vẫn chưa chấp nhận chịu thua người đối diện, vẫn vênh mặt hù doạ bằng thái độ cáu gắt và ánh mắt lườm liếc.
Tịnh Nhi cau mày, phong thái sang chảnh nhìn ả:
– Xem lại đồ chị mặc trên người và đồ của tôi xem ai mới là người kém sang. Nói cho chị biết, một trăm cái túi xách fake (hàng nhái) của chị cũng không bằng một nửa cái túi sách hàng hiệu tôi đang đeo đấy. Còn nếu nói về phong cách hay thái độ hành xử thì chị kém sang nhì không ai dám đứng nhất.
Liên tục nhận được những câu đáp trả không chút nhượng bộ của Tịnh Nhi khiến ả tức đến đỏ mặt. Xưa nay hiếm ai đấu khẩu với ả không nhân nhượng như vậy, ả cứ nghĩ miệng lưỡi của mình là nhất. Thêm việc cặp bồ nhiều đại gia nên tiền tiêu rủng rỉnh khiến ả cứ hất mặt lên trời mà sống. Ả nghênh mặt nói lớn:
– Mày được lắm con ranh! Tao sẽ ghi nhớ hôm nay!
Rồi ả quay sang nói giọng đầy tự tin và dứt khoát với nhân viên:
– Tôi trả gấp 6, nhanh chóng thanh toán đi!
Tịnh Nhi điềm tĩnh nhìn ả, môi nở nụ cười nhạt rồi lấy trong túi sách ra chiếc thẻ tín dụng đáp:
– Tôi trả gấp 8!
Bản tính không chấp nhận nhúng nhường hay thua thiệt, đặc biệt là về khía cạnh vật chất khiến ả không chút đắn đo mà lấy thẻ tín dụng đặt bên cạnh chiếc thẻ của Tịnh Nhi. Đôi môi ả nhếch lên rồi thốt lời tỏ vẻ kiêu hãnh:
– Tôi trả gấp 10! Nhanh nhanh mà thanh toán đi!
Tịnh Nhi đã đạt được sự thỏa mãn nhất định, tính toán cẩn trọng của cô ấy quả không sai. Tịnh Nhi khẽ nghiêng đầu nhìn ả, đôi bàn tay vỗ lên mấy tiếng tỏ vẻ “biểu dương” cho sự chịu chơi và hơn thua đến đỉnh điểm của ả. Tịnh Nhi cười tươi rói:
– Bà chị trả gấp 10 đúng không ? Vậy thì mua đi! Tôi đi trước nha! Bye!
Dứt lời Tịnh Nhi đưa tay rút lại thẻ tín dụng rồi quay lưng thần thái thẳng bước bỏ đi. Cuộc chiến đang kịch liệt nhưng bỗng đối thủ của ả quay đi đầy bất ngờ và nhanh chóng khiến ả ngạc nhiên đến trơ mặt ra.
Còn phía nhân viên thì vui vẻ lấy thẻ tín dụng của ả thanh toán chai nước hoa vốn đã đắt tiền giờ lại đắt hơn gấp chục lần. Bây giờ bình tâm lại ả mới bắt đầu thấy chua sót bởi sự mạnh miệng nâng giá vừa rồi của mình. Ả nhận hộp nước hoa từ tay nhân viên mà lòng ấm ức đến mức không nuốt trôi cục tức và chẳng còn tâm trạng đi mua sắm.
Tịnh Nhi thì vui sướng trong lòng đến hả hê, vừa nhìn thấy Him Lam bước ra, cô ấy vội hí hứng bước đến choàng tay bạn mình rồi thích thú kể lại sự việc vừa xảy ra. Him Lam rất bất ngờ, không nghĩ rằng mình vừa vào nhà vệ sinh một lát thôi mà đã có “sự kiện” nổi bật như vậy. Him Lam nhìn Tịnh Nhi đầy khâm phục rồi thốt lên:
– Cậu có thể làm cho cô ta trả giá chai nước hoa ấy gấp tận 10 lần?
Tịnh Nhi hào hứng đáp:
– Chỉ tại cô ta ham sân si, muốn hơn người khác. Lúc trước mình chỉ toàn gặp cô ta chứ không tiếp xúc, không ngờ cô ta là hạng người tệ hại như vậy!
Him Lam mỉm cười, cô cũng tỏ vẻ hả dạ khi Diễm Chi bị Tịnh Nhi chơi một vố đau như vậy:
– Nên mới có dịp cho cậu ra tay trừng trị kẻ xấu.
Tịnh Nhi vội đáp:
– Đúng đó! Mà mình còn thấy trả gấp 10 vẫn còn quá nhẹ nhàng với loại người như vậy. Mình nghĩ 50 triệu đối với cô ta chắc chưa thấm bao nhiêu đâu!
Him Lam kinh ngạc, tròn mắt nhìn Tịnh Nhi:
– Cậu nói sao ? 50 triệu lận hả ?
Tịnh Nhi điềm tĩnh gật đầu:
– Đúng rồi, chai nước hoa ấy có giá 5 triệu, cô ta trả gấp 10 nên thành 50 triệu.
Câu nói tỉnh bơ của Tịnh Nhi khiến Him Lam toát mồ hôi, dù cô đã biết khả năng tiêu xài đồ hiệu của bạn mình nhưng bất chợt nghe số tiền lớn như vậy thì ai mà không ngỡ ngàng.
– Mình nghĩ số tiền đó đã là rất chát đối với cô ta rồi. Cậu cao tay thật đó Tịnh Nhi.
Tịnh Nhi mỉm cười choàng vai Him Lam:
– Vậy mới bù trừ cho sự hiền lành, thánh thiện của cậu được chứ. Ả ta gây ra bao nhiêu tội lỗi, nhiêu đó chưa thấm vào đâu cả.
Hai cô gái nói chuyện rom rả, vui vẻ cùng nhau dạo quanh khu mua sắm. Tinh thần của họ có vẻ rất thoải mái khi cho kẻ tiểu nhân kia lãnh một vố khá “đau”.
Sau khi dùng bữa tối xong, chuyện gì cần nói cũng phải nói ra, Tịnh Nhi ân cần nhìn Him Lam:
– Him Lam này, mình nghĩ cậu nên về nhà gặp chồng cậu đi. Dù sao thì trốn tránh cũng không phải cách đâu, càng không thể như thế mãi được. Dù kết quả có như thế nào thì cậu cũng phải mạnh mẽ giải quyết dứt khoát một lần.
Him Lam cau mày có chút nũng nịu:
– Mình mới ở nhờ chưa đầy một ngày mà cậu đã muốn đuổi mình đi rồi sao ?
Tịnh Nhi biết rằng Him Lam đang trêu mình nhưng vẫn nhẹ nhàng phân trần:
– Không phải thế đâu, mình khuyên cậu thật lòng đấy. Cậu muốn ở nhà mình bao lâu cũng được nhưng chuyện giải quyết vấn đề với chồng cậu thì sớm muộn cũng phải đối diện. Để càng lâu càng mệt mỏi, cậu hiểu ý mình đúng không ?
Bản thân Him Lam hiểu
Anh nhíu mày nhìn cô ta, giọng nói bắt đầu bực bội:
– Vậy em quay lại chỗ em làm rơi mà tìm, tìm anh làm gì ? Anh không giữ.
Sự mưu mô và cáo già của ả không dễ dàng gì bị hạ gục, ả đáp:
– Em tìm hết rồi nhưng không thấy, giờ chỉ còn mỗi chỗ anh. Biết đâu nó tơi vào túi áo hay vướng vào trang phục của anh thì sao. Làm ơn tìm giúp em đi, bông tai đó rất mắc tiền, em xin anh đấy.
Cứ nói mãi ả vẫn không chịu về, anh đành miễn cưỡng nói:
– Đây là lần cuối cùng, nếu anh tìm không thấy thì em cũng đừng dây dưa ở đây, được chứ? Anh không muốn phải dùng cách cưỡng chế.
Nghe anh nói vậy ả có chút tụt hứng vì thái độ lạnh như băng của anh. Anh quay người đi vào trong nhà, ả nhanh chóng tận dụng cơ hội đi ngay phía sau lưng anh.
Vào được phòng khách, ả đưa mắt thích thú quan sát một lượt căn nhà rồi nghĩ thầm:”Đúng là biệt thự hạng sang, con Him Lam đó đúng là tốt số, khi không hốt được của ngon mà đáng lẽ phải thuộc về mình”.
Anh đi vào trong lục tìm trong bộ vest hôm qua anh đã mặc khi đi với ả. Anh rất ngạc nhiên khi trong túi áo của mình có một chiếc bông tai. Anh đem ra cho ả xem, ả thốt lên:
– Đúng là bông tai của em rồi! Em đã nói là ở chỗ anh cơ mà.
Anh nhanh chóng đáp:
– Vô tình nhưng có vẻ rất trùng hợp.
Câu nói úp mở của anh khiến ả cảm thấy như con kiến đang bò trong người. Anh bước đến ghế ngồi tiếp tục công việc lúc nãy đang dang dở không chút để tâm đến ả rồi nói:
– Đồ cũng đã tìm thấy, em về được rồi đó.
Ả ta trơ tráo bước đến ngồi lên thành ghế sofa rồi ôm chằm lấy cổ anh:
– Minh Nim, em thật sự rất yêu anh!
Anh bất ngờ đẩy tay ả ra nhưng chưa kịp thì đã nghe thấy tiếng nói của một cô gái:
– Nè, hai người đang làm cái trò gì vậy ?
Anh lập tức đẩy ả ra rồi quay người về hướng phát ra giọng nói. Anh bất ngờ khi thấy Him Lam và một cô gái lạ, anh đoán ra được cô gái đó chính là Tịnh Nhi. Giọng nói vừa rồi cũng là của Tịnh Nhi, Him Lam đang đứng lặng người nhìn anh và Diễm Chi.
Tịnh Nhi rất bất ngờ vì gương mặt đẹp trai của Minh Nim, nghe bạn lấy chồng đẹp trai nhưng cô ấy không nghĩ rằng đẹp ngoài sức tưởng tượng của mình như vậy. Vừa đẹp vừa giàu thảo nào ả Diễm Chi cứ bám riết không buông.
Anh bước về phía cô nhưng lập tức Diễm Chi ôm chằm lấy cánh tay anh rồi nói:
– Anh nói anh yêu em, nói rằng cưới cô ta là do hôn ước ép buộc. Anh sẽ sớm đuổi cô ta ra khỏi nhà, anh không lừa em chứ Minh Nim ?
Minh Nim bất ngờ nhìn cô ta, cả Him Lam và Tịnh Nhi cũng bất ngờ không kém. Bản thân anh còn không biết vì sao cô ta biết chuyện hôn ước của anh và Him Lam. Còn Him Lam thì lại một mực nghĩ rằng chính anh là người đã nói với cô ta chuyện hôn ước của hai người. Suy nghĩ đó càng khiến cô tin vào câu nói vừa rồi của Diễm Chi…