Vườn xoài của y sĩ Jivaka rất rộng rãi và thanh tịnh.
Rải rác trong vườn có những tịnh thất nhỏ của các vị nữ khất sĩ.Buổi chiều ấy, có một vị nữ khất sĩ trẻ tên là Subha đến xin tham vấn Bụt.
Hồi sáng cô đã bị một thanh niên đón đường và suýt bị thanh niên ấy xâm phạm đến tiết hạnh.
Ni cô xin Bụt đặt ra một pháp chế để bảo đảm thêm sự an ninh cho giới nữ khất sĩ.
Bụt hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Ni cô thuật lại với tất cả chi tiết.Hôm qua đi khất thực về ngang một khu hẻo lánh, Subha bị một thanh niên đón đường.
Biết là mình đang lâm vào tình trạng khó khăn, ni cô theo dõi hơi thở để duy trì sự bình tĩnh.
Nhìn thẳng vào người thanh niên, cô hỏi:– Thưa ông, tôi đâu có làm điều gì lầm lỗi mà ông lại chặn đường tôi? Tôi chỉ là một người xuất gia tu hành theo giáo pháp của Bụt.
Tại sao ông lại ngăn không cho tôi đi về tu viện?Người kia nói:– Cô còn trẻ và đẹp lắm.
Tại sao cô lại đi hủy hoại đời mình bằng cách cạo đầu, mặc áo vàng và sống như những người tu khổ hạnh? Này ni cô, đáng lý cái thân hình xinh đẹp của cô phải được khoác lên một chiếc sari lụa mua từ Kasi.
Tôi chưa thấy ai xinh đẹp bằng cô.
Tôi muốn cho cô nếm mùi dục lạc của thân xác.
Cô đi với tôi đi.Subha vẫn bình tĩnh:– Ông đừng có nói bậy.
Người tu hành đã quyết tìm niềm vui nơi cuộc sống giải thoát và giác ngộ.
Năm thứ dục lạc chỉ đưa tới tội lỗi và khổ đau.
Ông hãy tránh đường cho tôi đi.
Tôi sẽ rất cảm ơn sự hiểu biết của ông.Người thanh niên kia nói:– Cô có hai con mắt rất đẹp.
Tôi chưa thấy người đàn bà nào có đôi mắt đẹp như cô.
Tôi dại gì mà để cô đi.
Thôi cô hãy đi với tôi.Và người thanh niên đưa tay ra định nắm lấy cô.
Subha lùi lại một bước.
Cô nói:– Này ông kia, ông đừng chạm tới tôi.
Ông đừng chạm tớimột người tu phạm hạnh.
Tôi đã chán ngấy đời sống dục vọng và hận thù cho nên tôi muốn đi tu.
Ông nói tôi có hai con mắt đẹp.
Thôi để tôi móc hai con mắt của tôi đưa cho ông.
Thà rằng tôi mù còn hơn là để ông chạm tới.Subha nói với giọng cương quyết.
Người thanh niên kia nao núng.
Anh ta biết vị ni cô này có thể nói và làm ngay.
Anh ta lùi lại một bước.Subha tấn công thêm:– Ông đừng vì dục vọng mà tạo nên tội ác.
Ông không biết đức vua Bimbisara đã ra lệnh trừng phạt nặng nề những kẻ phạm pháp hay sao.
Chính tôi, tôi đã chứng kiến những tội phạm bị hành xử.
Nếu ông không tỉnh táo, nếu ông xâm phạm tới phạm hạnh và sanh mạng của tôi, ông cũng sẽ bị bắt và hành xử như những tội phạm ấy.Người thanh niên tỉnh ngộ.
Anh ta hình dung ra được cảnh khổ do dục vọng điên cuồng gây ra.
Anh ta tránh sang một bên đường cho Subha đi.
Rồi anh nói vọng theo:– Tôi xin lỗi sư cô.
Tôi chúc sư cô tu hành cho tới khi thành đạt.Subha đi thẳng, không ngoái nhìn trở lại, lòng dặn lòng sẽ trình lên Bụt trường hợp của mình.Sau khi nghe kể chuyện, Bụt khen ngợi niềm quả cảm và sự thông minh của nữ khất sĩ Subha.
Người nói:– Người con gái đi một mình ở nơi vắng vẻ thì nguy hiểm lắm.
Đó là một trong những lý do tại sao ngày xưa tôi đã ngần ngại chưa muốn cho giới nữ xuất gia.
Này Subha! Từ hôm nay trở đi, đi đâu vị nữ khất sĩ cũng không được đi một mình.
Lội qua một dòng sông, đi vào thôn xóm, băng qua một cánh đồng hay một khu rừng, vị nữ khất sĩ không được đi một mình.
Ngủ cũng vậy.
Trong tu viện, trong tịnh xá, trong thôn lạc hay dưới gốc cây, người nữ khất sĩ không được ngủ một mình.
Phải ngủ với một vị nữ khất sĩ khác để có thể bảo vệ cho nhau.Rồi Bụt quay lại nói với thầy Ananda:– Ananda, thầy nên ghi nhớ điều này và yêu cầu các vị lãnh đạoni chúng đưa điều này vào giới luật của các vị nữ khất sĩ.Rời vườn xoài của y sĩ Jivaka, Bụt lên đường đi Nalanda.
Cùng đi với người, có rất đông các vị khất sĩ.Bụt và các vị khất sĩ đi lặng lẽ và trang nghiêm; ai nấy đều theo dõi hơi thở và nuôi dưỡng chánh niệm.Phía sau lưng các vị, có hai thầy trò vị du sĩ Suppiyo cùng đi.
Họ nói chuyện vang lên suốt cả dọc đường.
Đệ tử của du sĩ Suppiyo là thanh niên Bramadatta.
Đề tài của câu chuyện là Bụt và giáo pháp của người.
Du sĩ Suppiyo cố ý nói lớn để những vị khất sĩ có thể nghe.
Tất cả những lời ông nói đều nhắm tới sự kích bác Bụt và giáo pháp của người.Trong khi đó thì lạ thay, thanh niên Bramadatta lại hết lòng bênh vực cho Bụt và giáo pháp của người.
Bramadatta dùng những lý luận và hình ảnh rất khéo léo để tán dương Bụt và giáo đoàn của người.
Khéo léo đến nỗi tất cả các vị khất sĩ đi trước đó đều có cảm tình với chàng.Chiều hôm ấy Bụt ghé vào nghỉ đêm ở Ambalatthika.
Ambalatthika là một khu vườn rừng rất sum suê và tốt đẹp, chỗ nghỉ mátcủa gia đình hoàng gia.
Vua Bimbisara đã ngỏ ý là các vị tu sĩ của bất cứ giáo phái nào nếu cần sử dụng Ambalatthika thì đều có quyền sử dụng để nghỉ ngơi.
Đêm đó hai thầy trò du sĩ Suppiyo cũng nghỉ đêm tại đấy.Sáng hôm sau các thầy khất sĩ bàn tán với nhau về thái độ hôm qua của hai thầy trò vị du sĩ.
Bụt nghe được những câu bàn tán ấy.
Người bảo:– Này các thầy, khi nghe người ta công kích tôi, phỉ báng tôi, công kích và phỉ báng giáo pháp và giáo đoàn khất sĩ, các thầy đừng buồn, các thầy đừng sinh lòng công