Editor: Team Tứ Phương 2Vi Như Hạ vung cây gậy một cách lưu loát, dứt khoát, Hứa Hiền nằm trên mặt đất, cảm giác đau đớn truyền đến dây thần kinh làm cho hắn đau đớn kêu gào một tiếng, chỉ vào Vi Như Hạ rống to: “Tại mày, mẹ nó đứng đó làm gì, đánh chết nó cho tao.”
Hứa Hiền ra lệnh một tiếng, đối phương nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Vi Như Hạ khỏe như vậy, mười mấy người cũng không còn ý định thương hoa tiếc ngọc nữa. Cái kia nam sinh cách Vi Như Hạ gần nhất, giơ nắm đấm về phía đối diện, còn chưa vung đến Vi Như Hạ, ngực hắn bị một cước tàn nhẫn đá trúng. Cú đá với một lực rất mạnh khiến hắn lùi về sau hai bước sau đó ngã nhào trên mặt đất, ngẩng đầu thì thấy một nam sinh ở phía sau Vi Như Hạ đứng cạnh bàn trang điểm, vừa mới đem chân thu hồi lại.
Phong cách của cậu ta rất lạnh lùng, lúc nhìn người nọ nằm trên mặt đất, hai con mắt càng thêm lạnh lùng. Cậu đứng thẳng nhìn đám người thấp hơn cậu một cái đầu, giọng lạnh lùng nói: “Đánh chết người nào?”
Một câu nói lạnh băng khiến đám người ở phía sau đều không dám di chuyển, cú đá kia của Lạc Đường mọi người đều thấy rất rõ, đây tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn.
Phía sau không có động tĩnh, Hứa Hiền từ mặt đất đứng lên quát: “Bọn họ chỉ có bốn người, chúng ta mười mấy người sợ cái gì? Lên đi!”
Những kẻ đi theo sau Hứa Hiền đều là đám bạn lưu manh của hắn, lần này Hứa Hiền thuê bọn hắn để đi đánh nhau cùng hắn. Nhưng bọn họ chỉ nghĩ là đi xử một người nam sinh nên mới đồng ý. Mà hiện tại chẳng những có thêm một đứa nam sinh, còn có một nữ sinh biết đánh nhau.
Hứa Hiền nói không sai, bọn họ mười mấy người sao phải sợ bốn người bên kia. Sợ quái gì, đánh đi!
Vi Như Hạ hờ hững nhìn đám người vung nắm đấm, tầm mắt nhắm vào Hứa Hiền núp ở đằng sau đám người. Cô đẩy hai người trước mặt ra bằng một cây gậy, sau đó đánh về phía Hứa Hiền.
Hứa Hiền nhìn ra Vi Như Hạ đánh về phía mình, hắn sợ tới mức chân mềm nhũn, hơn nữa vừa rồi bị cô đánh một gậy, tý nữa thì quỳ rạp xuống đất, vội vàng kéo người bên cạnh chắn ở trước mặt hắn.
“Đánh con khốn kia! Đánh nó đi!”
Trong cuộc đánh nhau, căn bản mọi người không biết ai đánh ai, hai người bị Hứa Hiền kéo qua, thấy Vi Như Hạ xông tới liền vung chân đánh Vi Như Hạ. Vi Như Hạ vừa thu gậy lại, định vung ra lần nữa, bên cạnh Lạc Đường nhấc chân qua, hai người kêu lên một tiếng lần lượt ngã xuống đất.
Lạc Đường ra đòn rất nhanh, lại đánh trúng điểm yếu, Vi Như Hạ quay đầu lại nhìn một cái, cậu vẫn trắng nõn nà, nhìn cô với ánh mắt sạch sẽ, cánh tay thon dài hơi cong, khuỷu tay phía sau có lực mạnh đảo về phía người nọ, đứng im mà đã đem hạ được người đó một cách nhẹ nhàng.
Trong vô hình, người thiếu niên đó đã đem những người xung quanh dọn sạch và bảo vệ cô.
Vi Như Hạ thu hồi ánh mắt, đi đến cạnh Hứa Hiền đang quỳ dưới mặt đất mà không hề có chướng ngại nào, cô vung gậy đánh về phía đầu vai của hắn ta, Hứa Hiền chỉ cảm thấy cánh tay mình như bị đứt gãy xương, đau đến mức mắt hắn trợn trắng.
“A!” Hứa Hiền đau đớn kêu to.
Hứa Hiền nằm trên mặt đất không sức để chống cự, Vi Như Hạ nắm lấy cổ áo phía sau hắn, giống như kéo một con lợn chết đến bên người Hồ Ngâm Ngâm.
Hồ Ngâm Ngâm vừa mới bị Hàn Tuấn Tùng đẩy đến góc tường, vẻ mặt hiện tại đầy lo lắng nhìn cuộc chiến trước mắt, Hàn Tuấn Tùng nói cô không giúp ích được gì và tránh ở gần góc tường đừng gây cản trở.
Nhìn Vi Như Hạ đang kéo Hứa Hiền lại gần, Hồ Ngâm Ngâm có chút lo lắng mà nhìn cô ấy: “Hạ Hạ, cậu không …..”
Cô còn chưa nói hết câu, đưa tới trước mặt cô là một cây gậy nhỏ, Vi Như Hạ lấy tay đẩy Hứa Hiền ngã xuống đất, nhìn Hồ Ngâm Ngâm nói: “Đánh, đánh hắn cho tới khi quỳ xuống xin lỗi cậu mới thôi.”
Thiếu nữ với dáng người cao gầy, cứ như vậy đứng trước mặt cô, gương mặt cô hờ hững, mới vừa rồi nói ra một câu giống như đang mời cô đi ăn.
Hồ Ngâm Ngâm chưa bao giờ thấy một Vi Như Hạ như thế này, không nghĩ tới cô là một người rất dịu dàng, ôn hòa vậy mà lại là một nữ sinh rất lãnh khốc, giống như một nữ chiến binh trong Anime.
Những người trên sân còn chưa đánh xong, bên ngoài đã nghe được tiếng còi của đội bảo vệ đang chạy đến.
Đội trưởng đội bảo vệ vừa đẩy cửa thì thấy bảy tám người đang nằm trên mặt đất, bên cạnh đó còn có mấy đứa khác còn đang vây đánh ba người. Có hai nam sinh cũng liền thôi, vậy mà một nữ sinh bắt lấy đầu một nam sinh mà nâng gối đá là chuyện gì? Ngoài ra, trong góc kia còn có một nữ sinh mập mạp cầm gậy gộc đập một nam sinh đang nằm khóc trên mặt đất bắt hắn phải xin lỗi, trường hợp này thật hết nói.
Những đứa nhóc này cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mà sao lại đánh nhau mạnh mẽ như vậy? Những đứa đang nằm trên mặt đất thì quần áo khác và ba đứa đang còn đánh nhau thì mặc đồng phục, nhìn vào sẽ nhận ra được là hai nhóm đang đánh nhau.
Đây đơn giản là nhóm ba đứa kia đang hành hung nhóm mười mấy người này à.
Thấy bảo vệ vừa vào cửa, Hứa Hiền gào khóc, ôm đầu kêu: “Chú bảo vệ cứu mạng, bọn nó đánh cháu chết mất.”
Đội trưởng đội bảo vệ: “…………”
Có bảo vệ lại đây ngăn cản, Vi Như Hạ cũng thu tay lại, lúc cô thu tay lại, nhân sơ hở đứa bên cạnh đấm vào người cô. Còn chưa đấm tới, nháy mắt cánh tay bị chế trụ, khớp xương cánh tay phát ra “Rắc” một tiếng, cơn đau truyền đến, hắn ngay lập tức quỳ trên mặt đất, kêu một tiếng thảm thiết.
Toàn bộ quá trình phát sinh không đến hai giây, Vi Như Hạ nhìn về phía Lạc Đường vẻ mặt vẫn bình tĩnh, đội trưởng đội bảo vệ cầm gậy cao su trên tay, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Này, cậu học sinh kia, dừng tay, dừng tay lại đi.”
Ở bên cạnh, Hàn Tuấn Tùng nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Bác ơi, chính bọn nó đánh chúng con trước.”
Đội trưởng đội bảo vệ đã nhìn thấy hết quá trình, chuyện này đúng là như thế, hắn cũng có chút đau đầu, bọn nhóc này hồ nháo đánh nhau, cũng không tiện giao cho cảnh sát.
“Các cô cậu đi với tôi qua phòng an ninh, cậu Trương đi xem xét có hư hỏng gì không, có gì thông báo bên quản lý.”
Đến phòng an ninh cũng chỉ la mắng giáo dục một chút, bọn nhóc đánh nhau mà đi gọi cảnh sát thì cũng không đáng gì. Hơn nữa đang là ngày nghỉ lễ cũng không gọi giáo viên tới được. Mà còn có nhiều đứa tham gia, muốn gọi cha mẹ chúng tới cũng rất phiền phức.
“Được rồi đó, vừa rồi kiểm tra một chút, không có hư hỏng gì hết. Mấy đứa đi về mà lo học hành thật tốt, không cần thiết phải đánh nhau nữa. Bây giờ bắt tay giảng hòa, chuyện này liền tới đây thôi.” Đội trưởng bảo vệ đứng ra hòa giải nói.
“Tôi muốn bọn họ phải xin lỗi!” Hứa Hiền đang nằm ở phòng an ninh, đầu gối hắn còn đau đến mức không thể đứng dậy được, nhìn bốn người ở phía đối diện, nói.
“Hứa Hiền ngươi có biết xấu hổ hay không? Là các ngươi động thủ trước!” Hồ Ngâm Ngâm bị sự vô sỉ của Hứa Hiền làm tức giận đến mặt bỏ bừng.
Đây gọi là người không biết xấu hổ nhất thiên hạ, Hứa Hiền đứng thẳng người, trả lời một cách mỉa mai: “Vậy các ngươi có bị thương sao?”
Đang chuẩn bị nói, Hồ Ngâm Ngâm bị những lời này chặn lại, cô chế giễu hắn trong sự nghi ngờ, mắng: “Đó là do các ngươi quá vô dụng.”
Hứa Hiền không để ý tới sự chế giễu của cô, dù sao hôm nay hắn cũng
bị ủy khuất quá lớn, hắn muốn bọn Lạc Đường buồn nôn một phen, cơ thể hắn khẽ dựa trên ghế, đau đến hừ hừ hai tiếng nói: “Tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra vết thương.”
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Hứa Hiền, trong lòng bực bội hồi lâu, nhưng lúc mới vào cửa chân Hứa Hiền đúng thật là bước đi khập khiễng thật, cái chân có lẽ bị thương nặng, nếu bọn họ mặc kệ thì sẽ xảy ra chuyện nữa, bọn họ chắc chắn phải chịu trách nhiệm.
Bực bội đến nhíu mày, đội trưởng đội bảo vệ giương mắt nhìn bốn người Vi Như Hạ, nói: “Vậy mấy đứa cử ai đó đi theo hắn kiểm tra vết thương đi, ta nhìn chân nó, đúng là bị thương không nhẹ đâu.”
Nhìn đội trưởng đội bảo vệ liếc mặt một cái, Vi Như Hạ giơ tay và nói: “Chân hắn là do tôi đánh, tôi sẽ đưa hắn đi.”
Hồ Ngâm Ngâm vừa nghe, vội nói: “Không phải chiều nay cậu muốn đến nhà bà sao, vậy cậu đi trước, mình đưa người này đi kiểm tra xét nghiệm vết thương.”
Sự tình vốn là vì cô mà xảy ra, Vi Như Hạ đưa tay giúp cô, cô ấy liền cảm kích vô cùng, bây giờ lại dẫn hắn ta đi kiểm tra xét nghiệm vết thương, thế thì lại trì hoãn đi nhà bà, lòng có thật sự áy náy.
“Ai đánh người đó đưa đi!” Hứa Hiền phóng đại thanh âm, liếc mắt nhìn Vi Như Hạ, cà lơ phất phơ nói. Bây giờ hắn nhìn Hồ Ngâm Ngâm liền cảm thấy chán ghét, trái lại lúc nãy Vi Như Hạ đánh hắn rất đau, nhưng vừa đẹp trai vừa ngầu. Hắn muốn cùng cô nán lại nhiều một chút.
Lời nói của hắn vừa dứt, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc lạnh, cắt ngang thân thể hắn. Hứa Hiền cảm thấy khiếp sợ, đưa mắt nhìn về phía của ánh mắt đó, một thiếu niên khí chất lạnh lẽo sạch sẽ đang cúi đầu nhìn hắn.
Một cặp mắt tối đen như đêm, lạnh buốt thấu xương.
“Tôi cũng đánh cậu nữa.” Vẻ mặt Lạc Đường lãnh đạm nhìn hắn nói: “Tôi cũng đi.”
Hứa Hiền bị câu nói của hắn dọa cho giật mình, lập tức quay đầu đi tìm Hồ Ngâm Ngâm, nói: “Chuyện này là do ân oán của chúng mình mà ra, cậu đưa tôi đi.”
Hàn Tuấn Tùng đứng bên cạnh thấy hắn đột nhiên trở mặt, cười lạnh một tiếng.
Cuối cùng, là Hàn Tuấn Tùng cùng Hồ Ngâm Ngâm đưa Hứa Hiền đi bệnh viện. Có Hàn Tuấn Tùng ở đó, Hồ Ngâm Ngâm không lo lắng bố mẹ cô biết chuyện cô vì yêu sớm mà đánh nhau.
Có lúc, bạn bè nhà hàng xóm chính là tốt như vậy đó.
Nếu chuyện đã rõ ràng vậy rồi, Vi Như Hạ và Lạc Đường ngồi tàu điện ngầm về nhà. Lúc cô về đến cửa nhà, nhìn thấy ngoài cửa không có xe, lòng cảm thấy nhẹ nhõm thở ra, nhanh chóng về nhà.
Hành lí đều thu dọn xong từ hôm qua rồi, không lớn không nhỏ đủ một rương hành lý, quần áo không nhiều, sách bài tập thì nhiều. Thật ra về nông thôn mang nhiều đồ không tiện. Không tiện nhất là nếu có bài tập cũng không làm, không thể trực tiếp hỏi Lạc Đường được.
Vi Như Hạ tắm rửa thay quần áo xong, kéo hành lý ra cửa, quyết định ở cửa đợi người bạn kia của bà.
Vừa ra cửa, liền đâm phải hàng xóm Lạc Đường cũng mở cửa đi ra.
Lạc Đường cũng thay một bộ quần áo, cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu lam ngắn tay hoa văn nhỏ, bên trong phối một chiếc màu trắng, bên dưới là một chiếc quần bình thường màu cát, trên vai đeo một chiếc túi màu xám nhạt. Thân hình cậu cao lớn mà thon dài, vai rộng chân dài, nhìn như người mẫu trên tạp chí.
Nhìn thấy trên vai cậu đeo ba lô, Vi Như Hạ cũng cảm thấy nghi hoặc, cậu cũng muốn đi ra ngoài sao?
Trong lúc Vi Như Hạ suy tư, Lạc Đường ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ tinh xảo. Cậu nhìn Vi Như Hạ, đi dến.
Hai người tụ lại trước cửa nhà Vi Như Hạ, lúc Lạc Đường đi qua, Vi Như Hạ đã cười lên, khóe mắt thiếu nữ cong lên, ánh mắt màu nâu nhạt sạch sẽ sáng sủa, hỏi: “Cậu cũng muốn đi ra ngoài à?”
Lạc Đường đứng bên cạnh Vi Như Hạ, cúi xuống nhìn cô, khẽ lên tiếng: “Ừ”.
Sau khi Lạc Đường trả lời, cũng không có ý định đi, liền đứng cạnh cô, Vi Như Hạ cho rằng cậu ta muốn nói chuyện với cô, liền nhìn cậu ta cười, nói: “Mình đi đến nhà bà, bà mình bệnh rồi, bạn của bà đến đón mình, mình đang đợi người đó.”
Nói xong, Vi Như Hạ hỏi: “Cậu thì sao?”
Lúc Vi Như Hạ nói, vẫn luôn cười, cô rất thích cười, tính cách ôn hòa lại dửng dưng, dường như xảy ra chuyện gì, cô đều có thể bình tĩnh xử lý.
Lạc Đường nhìn dung mạo cô, nói: “Dẫn cậu đến nhà bà.”
Vi Như Hạ:”….”
Đi ngoại thành phải ngồi xe buýt ngoại thành, Vi Như Hạ theo sau Lạc Đường, xem cậu ấy thành thạo xếp hàng mua vé, tìm cửa trạm xếp hàng lên xe, có chút phản ứng không kịp.
Hiện tại là ngày nghỉ, có rất nhiều người trong nội thành đi du ngoạn, xe buýt đi ngoại ô ngồi đầy người rồi, Lạc Đường dẫn Vi Như Hạ lên xe, đem hành lý nhét vào giá để hành lý, một tay chống vào chỗ ghế dựa lưng, quay đầu nét mặt bình thản nhìn Vi Như Hạ nói: “Cậu ngồi đây đi.”
Xe buýt đầy tiếng nói chuyện của mọi người, Vi Như Hạ nhìn người thiếu niên trước mặt, trong lỗ tai hình như chỉ nghe thấy giọng nói của cậu. Sau khi cô “A” một tiếng, nhanh chóng ngồi xuống.
Vi Như Hạ ngồi xuống, Lạc Đường liền ngồi luôn bên cạnh cô. Thiếu niên vừa ngồi xuống liền đeo tai nghe vốn treo trên cổ tai vào. Dựa lưng về phía sau, Lạc Đường nhắm hai mắt lại, lông mi đen dày dưới mí mắt hạ xuống, tạo thành bóng râm nhàn nhạt.
Trên xe dần yên tĩnh, Vi Như Hạ dựa vào cửa sổ xe, nhìn thiếu niên sạch sẽ không hợp xung quanh, rốt cuộc cũng phản ứng lại —— Lạc Đường muốn đưa cô tới nhà bà nội.
Vi Như Hạ cảm thấy ấm áp, lại cảm thấy khó hiểu. Dựa vào lưng ghế, cô nghiêng đầu nhìn Lạc Đường, kêu một tiếng.
“Lạc Đường?”
Lông mi thiếu niên khẽ run, bóng râm dưới mí mắt cũng động đậy theo. Cậu vẫn chưa mở mắt, chỉ là lên tiếng.
“Ừ.”
“Cậu muốn cùng tôi tới nhà bà nội, sao lại không nói rõ ra?”.
Thiếu niên nghe xong lời này, lông mi nhấc lên, lộ ra con ngươi đen nhánh, bên trên có nhuốm một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Đầu cậu hơi hơi nghiêng, nhìn Vi Như Hạ cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu, thanh âm trong suốt như dòng suối mát lạnh trong khe núi.
Lạc Đường nói: “Cậu đánh nhau được như vậy, cũng không nói với tôi.”