Editor: Team Tứ Phương 2.Lạc Đường không dễ mới đến chơi, nếu ở lại một đêm ngày hôm sau cũng không cần trở về quá sớm. Ngủ thẳng đến tận quá trưa, buổi chiều mặt trời đã không còn quá oi bức, Vi Như Hạ mới đưa Lạc Đường đến nhà ga.
Tan tầm, ánh tà dương chiếu rọi, gió mát lạnh thổi trên con đường nhỏ, Vi Như Hạ dẫm lên những phiến đá xanh cùng Lạc Đường tán gẫu câu được câu không.
“Sau khi trở về cậu định ra ngoài sao? Vậy khi nào lại có thời gian?”
Lạc Đường đi phía sau cô, hỏi: “Tôi không đi, có chuyện gì sao?”
“Tôi sợ lúc giải đề gặp khó khăn, muốn hỏi cậu nhưng sợ cậu không có thời gian.” Vi Như Hạ nhẹ nhàng nói, cô quay đầu lại, mặt cũng có chút hồng.
Lạc Đường ngưng thần nhìn cô, chậm rãi trả lời: “Có thời gian, đến lúc đó trực tiếp gọi video cho tôi.”
Không phải lần đầu tiên Vi Như Hạ nhờ Lạc Đường giúp cô giảng đề, nếu hai người ở nhà không muốn ra khỏi cửa cũng sẽ trực tiếp gọi video. Video có thể truyền cả âm thanh, hình ảnh khiến hai người nhanh chóng hiểu ý đối phương.
Lạc Đường trả lời khiến Vi Như Hạ cười một tiếng, cô quay đầu lại tiếp tục dẫm lên những phiến đá xanh, vừa đi vừa không chút để ý hỏi một câu: “Lúc nào cũng đều có thể chứ?”
Cô sở dĩ hỏi cái này vì sợ kì nghỉ của Lạc Đường đã có sắp xếp. Lạc Đường kỳ thật có chút đặc biệt, chạy bộ, đọc sách, làm bài tập đều có kế hoạch.
“Lúc tôi tắm thì không được.” Lạc Đường trả lời một câu.
Vi Như Hạ chợt bước hụt, thiếu chút nữa mất đi thăng bằng, thiếu niên đằng sau thấy vậy liền nhanh tay đỡ được, bắt lấy cánh tay giúp cô đứng vững lại.
Lúc vừa rồi, Lạc Đường đỡ không nhẹ không nặng, trên cánh tay của cô còn lưu lại lực đạo trầm ổn của cậu, Vi Như Hạ sờ nơi cậu nắm lấy, cười nói: “Tôi cũng không biết khi nào thì cậu tắm rửa.”
Sau khi tiễn Lạc Đường, Vi Như Hạ trở về nhà bà nội. Trong nhà Lý Túc Hòa đã rời giường, thấy cô trở về liền hỏi: “Lạc Đường đã lên xe rồi à?”
“Vâng ạ.” Vi Như Hạ lên tiếng, nhìn thùng nước cùng cuốc sắt nhỏ bên người Lý Túc Hòa, ngoài ra còn có một cái giỏ trúc nhỏ đan rất khóe léo. Lý Túc Hòa rất thích làm thủ công, chiếc giỏ tre này là tự tay bà đan.
Trước lúc ở nhà Vi Tử Thiện, Vi Như Hạ đã ở cùng bà nội hai tháng, biết bà lúc này là muốn ra thăm vườn rau.
Hiện tại đã bốn giờ, mặt trời đã không còn gay gắt, ngẫu nhiên còn có gió lạnh thổi qua, thời tiết rất thoải mái.
“Hay là bà nội cứ nghỉ thêm một chút nữa đi ạ.” Vi Như Hạ vẫn có chút lo lắng, “Ngày mai bà thăm vườn rau cũng được mà.”
Lý Túc Hòa cũng không còn bệnh gì lớn, bà phất phất tay, nói: “Mấy ngày nay trời không mưa, vườn rau không được tưới nước, cỏ cũng không nhổ. Bà ở nhà rảnh rỗi mấy ngày, bây giờ hoạt động gân cốt một chút cũng tốt.”
Xem sắc mặt bà không khó coi, Vi Như Hạ cũng không kiên trì nữa, cô khom lưng cầm giỏ tre, đem cuốc sắt nhỏ bỏ vào sau đó xách theo thùng nước cùng Lý Túc Hòa đi ra vườn rau.
Vườn rau của Lý Túc Hòa ở bên cạnh dòng suối hôm qua cô cùng Lạc Đường đi dạo, giữa hai bên sườn núi có một mảnh đất trống được người trên trấn trồng thành vườn rau, hình như mỗi nhà đều được phân một ô nhỏ, nhìn từ trên xuống giống như một hình vuông xanh ngắt cắt từng miếng.
Trước kia lúc ở nhà bà nội, Vi Như Hạ cũng thường xuyên tới vườn rau chăm sóc. Trong vườn có rất nhiều loại rau dưa, còn dựng hai cái giàn, một giàn trồng dưa chuột, một giàn là đậu tây.
Lý Túc Hòa đối với vấn đề gì đều vô cùng tinh tế, vườn rau được xử lý gọn gàng ngăn nắp, nhìn thấy cỏ dại trên luống khoai tây, “Ai ya” một tiếng liền ngồi xuống nhặt sạch sẽ.
“Con đi lấy nước đây.” Vi Như Hạ xách theo thùng nước đi đến dòng suối nhỏ.
Khoảng cách từ vườn tới dòng suối không xa, sau khi Vi Như Hạ lấy xong xách theo thùng nước trở về. Vừa quay lại liền nghe thấy bà nội đang ca hát. Vi Như Hạ cười, tưới nước vào đất, tiếng nước chảy giống như đánh nhịp cho bà nội.
Lý Túc Hòa chú ý tới, quay đầu lại cười nhìn cô, Vi Như Hạ đang xách theo thùng nước, cùng bà hợp ca.
“Em muốn hát về mình cho anh nghe, nhân lúc bây giờ còn tươi trẻ như hoa.
Hoa hãy cứ khoe sắc thắm, điểm tô năm tháng của anh và nhành cây của em.
Không một ai thay thế được anh, hãy yêu hết mình bằng cả tuổi thanh xuân.
Hỡi anh yêu dấu ơi, sánh bước cùng em suốt chặng đường dài nhé.
Em muốn hát về mình cho anh nghe, hãy tặng em nụ cười chất phác, hồn nhiên đó nhé……”
(*Bài hát: Em muốn hát về mình cho anh nghe)Ánh nắng cuối buổi chiều mùa thu, cùng với cánh rừng xanh mướt dưới bầu trời trong xanh, thanh âm thiếu nữ ngọt ngào cùng thanh âm trầm lặng của người trải đời hỗn hợp cùng nhau, vô cùng dễ nghe.
Hát xong một khúc, hai người liếc nhau cùng nở nụ cười. Lý Túc Hòa giương mắt, đón ánh chiều nhìn Vi Như Hạ, trên mặt bà đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, khiến bà nhìn càng thêm hiền lành.
“Bài hát này rất lâu rồi, là mẹ con dạy cho con sao?”
“Vâng ạ.” Vi Như Hạ cầm thùng nước tưới rau, giọt nước mát lạnh lên trên đùi, cô nói: “Mẹ con thích Phác Thụ nhất.”
Cô nhớ khi còn nhỏ mẹ cô nghe nhiều nhất là bài《Rừng bạch dương》. Lúc đó cô không hiểu tình yêu và bi thương bên trong bài hát, chỉ đơn thuần cảm thấy an tĩnh và dễ nghe thôi.
Cuốc nhỏ trên tay vẫn từng chút từng chút xới cỏ, động tác của Lý Túc Hòa không dừng lại,
bà coi như không để ý đến nhưng lại làm như cố ý hỏi một câu.
“Nhớ tới mẹ con sao?”
Động tác Vi Như Hạ dừng một chút. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Túc Hòa, cuối cùng cười nói với bà: “Đương nhiên con nhớ nhưng không sao đâu ạ, bây giờ con đã có bà nội bên cạnh rồi.”
Trong cổ họng dâng lên một chút đau khổ, Lý Túc Hòa muốn ho khan nhưng lại cố nhịn xuống. Bà nhìn Vi Như Hạ cẩn thận tưới vườn rau, nhìn ngón tay thon dài cùng khuôn mặt còn non nớt. Bà cúi đầu làm cỏ, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
“Bà rất muốn được nhìn con lớn lên.”
Cách biệt thế hệ thật lớn, hơn nữa tuổi tác lại cách nhau quá xa, đặc biệt là giữa cháu gái cùng bà nội. Cách nhau như vậy là rất bình thường nhưng lại khó mà cùng nhau đồng hành lâu dài được.
Vi Như Hạ nhìn dòng nước trong thùng từ từ chảy xuống đất, trái tim tràn đầy của cô như bị ông trời lấy đi một phần.
Quốc khánh chỗ nào cũng đều đông đúc, nhà Lạc Đường rất ít khi đi ra ngoài vào lễ tết. Sau khi Dương Thư Nhữ hoàn thành công tác phiên dịch ngày hôm nay, liền vào nhà bếp bưng đĩa dứa đã chuẩn bị sẵn lên phòng khách.
Phong cách trang trí nhà bọn họ được sửa giống như thời dân quốc. Hơn nữa biệt thự này là nhà ở trước đây của ông bà ngoại Lạc Đường. Hai người đều là phiên dịch viên, sau đó trong một chuyến công tác nước ngoài vì máy bay gặp trục trặc mà qua đời. Bố Lạc Đường là Lạc Thanh Cốc vì an ủi Dương Thư Nhữ, khi cậu còn rất nhỏ liền ra khỏi nhà lớn Lạc gia đến nơi này, thậm chí nội thất trong nhà đều không thay đổi.
Lạc Đường ngồi trên sô pha cầm di động xem trận bóng phát lại.
“Màn hình nhỏ như vậy, con nhìn không thấy khó chịu sao?” Dương Thư Nhữ đặt đĩa dứa xuống, cầm một miếng đưa cho Lạc Đường rồi hỏi một câu.
Lạc Đường không nhận lấy, nhàn nhạt nhìn trận đấu nói: “Không sao đâu ạ.”
Bỏ miếng dứa vốn muốn đưa cho Lạc Đường vào miệng mình, vị trái dứa ngọt thanh đọng lại trên đầu lưỡi, Dương Thư Nhữ ngồi bên người con trai, nói: “Con trở về liền không rời tay khỏi chiếc di động, sao vậy, đang đợi tin tức ai à?”
Lạc Đường không phải đứa trẻ nghiện điện tử, trước đây lúc được nghỉ, cậu đều chỉ đọc truyện tranh.
Vấn đề này Lạc Đường cũng không trả lời. Mà trong lòng Dương Thư Nhữ đột nhiên nghĩ tới cái gì, bà vươn ngón tay chọc nhẹ đầu vai con trai, hỏi: “Con không phải là đang yêu đương đấy chứ?”
Nói xong bà thấy biểu hiện con trai không thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn về phía này. Dương Thư Nhữ bị cậu nhìn đến sửng sốt, sau đó lại cầm một miếng dứa, nói: “Mẹ đùa thôi, bất quá tâm sự chút cũng không sao mà, mẹ không phải là kiểu người cổ hủ……”
Đúng lúc đấy, di động đổ chuông đồng thời cũng làm trái tim thiếu niên rung động, Lạc Đường đứng lên, tốc độ nhanh đến mức Dương Thư Nhữ không thấy được bên tai cậu đỏ ửng.
“Con về phòng đây.” Lạc Đường nói xong liền lên thẳng tầng.
Cậu tận lực duy trì bước chân bình thường, sau khi vào cửa liền bước nhanh đến giá sách mở sách giáo khoa ra. Cuối cùng mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
Ở nông thôn tín hiệu không tốt lắm, màn hình lúc đầu có chút nhiễu, cô gái phải để sát mặt vào camera mới có thể nhìn rõ. Cô để có chút gần, nhưng khuôn mặt trên màn hình lại vẫn xinh đẹp như cũ.
Trước mặt Vi Như Hạ chất đống một tập bài thi cùng sách giáo khoa, cao ngất đến gần quá đầu cô. Lạc Đường vừa tiếp máy, Vi Như Hạ liền nở nụ cười, khóe mắt cong cong, sạch sẽ lại xinh đẹp.
“Sao bây giờ cậu mới nghe?” Vi Như Hạ hỏi xong một câu lại nhìn thiếu niên sau màn hình, mày nhẹ nhàng nhíu lại, nói: “Vừa tắm xong à?”
Lạc Đường tuy rằng mặc quần áo, nhưng gương mặt trắng nõn hơn nữa bên tai có chút hồng nhạt, bộ dáng như là mới vừa tắm rửa xong.
Có thể nhận ra được lời nói của Vi Như Hạ là trêu ghẹo, Lạc Đường nhìn cô, ánh mắt như là có thể xuyên qua màn hình, thậm chí có thể ngửi được mùi hương thiếu nữ thanh mát trên người cô.
“Ừm.” Lạc Đường trầm thấp lên tiếng, nhìn sách giáo khoa toán học trước mặt cô, mở bài thi của mình ra hỏi: “Cậu muốn hỏi đề nào?”
Di động đặt trên kệ sách, thiếu niên trong màn hình ngón tay thon dài trắng nõn đè lên đề bài mới tinh, dù chưa làm qua nhưng cậu đã chuẩn bị tốt để nói cho cô biết cách làm.
Vi Như Hạ nhìn cậu, nhớ tới lời của bà nội hôm nay. Cô dụi dụi đôi mắt, nhìn Lạc Đường nghĩ thầm.
Cậu là bạn của cô, bọn họ sẽ cùng nhau lớn lên phải không?