Editor: Team Tứ Phương 2.——————————-
Ngày đầu tiên đi học trở lại, trong phòng học ồn ào huyên náo, sau một kì nghỉ đông không gặp mọi người đều không nói hết chuyện. Kha Văn Trăn bước vào phòng cho cả lớp ngồi xuống, mở kế hoạch sau khi trở lại trường ra.
Đưa tập bài thi tiếng Anh cho lớp trưởng Ngô Giai Giai, Kha Văn Trăn hỏi một câu: “Giáo viên các môn đều đã trả bài kiểm tra cuối kì cho lớp chưa?”
Lần khảo sát cuối kỳ này, thành tích mười lăm môn học đều không tồi, cả lớp làm bài rất tốt.
“Trả cho các bạn đi.”
Sau khi nói xong, Kha Văn Trăn cười cười ngay sau đó vẻ mặt vui vẻ nói: “Học kì mới này các em chăm chỉ học tập, cũng sắp lên lớp mười hai rồi. Còn có đàn anh đàn chị năm ba sắp thi đại học, mọi người không nên đi quấy rầy.”
Hiện tại đã tháng ba, còn cách kì thi đại học có ba tháng, là thời gian chạy nước rút cuối cùng. Tuy mới quay lại trường nhưng lúc đi qua dãy phòng học năm ba có thể cảm nhận được không khí khẩn trương áp lực từ bên trong.
Tuy rằng hiện tại chỉ mới năm hai nhưng Vi Như Hạ rất đồng cảm như chính mình cũng trải qua vậy. Cô nhìn bài thi hóa học và vật lý vừa được trả trên tay, nhìn những lỗi sai mất điểm trước mắt, khiến tâm tình cô còn nôn nóng hơn nhìn thấy bảng điểm.
Trước mặt xuất hiện thêm một bài thi tiếng Anh, Ngô Giai Giai đứng trước mặt Vi Như Hạ, nhẹ nhàng nói một câu: “Vi Như Hạ, giúp tôi một chút.”
“Được.” Vi Như Hạ nhận lấy, nhìn thoáng qua họ tên trên bài thi, phía trên viết tên Lạc Đường. Chữ của Lạc Đường viết rất đẹp, từng nét bút cấu trúc đều giống nhau, vô cùng có khí khái.
Cầm bài thi của Lạc Đường, Vi Như Hạ vừa xem qua, không tin lật qua lật lại xem một lần nữa. Cô giương mắt nhìn Lạc Đường, vừa muốn nói chuyện, Kha Văn Trăn lại gọi cô.
“Vi Như Hạ.”
Vi Như Hạ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Kha Văn Trăn, lên tiếng: “Dạ.”
“Tới phòng giáo viên cùng cô một chút.” Dù trên mặt Kha Văn Trăn mang theo ý cười, nhưng trong lòng Vi Như Hạ vẫn lo lắng một chút. Sau khi đưa bài thi cho Lạc Đường, đứng dậy ra cửa.
Về chuyện của bà nội Vi Như Hạ, Kha Văn Trăn đã biết từ Hồ Ngâm Ngâm. Cô an ủi Vi Như Hạ một chút sau đó liền vào vấn đề chính.
“Chương trình học hiện tại em có thể theo kịp không?” Thành tích khảo sát tháng đầu tiên của Vi Như Hạ không tồi, kì thi giữa kì cũng có tiến bộ, nhưng từ kì thi giữa kì đến cuối kì, thành tích lại tụt dốc rất trầm trọng. Tuy rằng cũng do ảnh hưởng vì tình hình sức khỏe của bà nội, nhưng Kha Văn Trăn cho rằng vẫn còn nguyên nhân khác.
Lần này Vi Như Hạ xếp thứ ba mươi, chính cô cũng cảm thấy thành tích này có chút phụ lòng các thầy cô đã giúp đỡ mình, cô cúi đầu kiểm điểm, nói: “Em theo kịp được ạ, học kỳ này em sẽ nỗ lực hơn nữa.”
“Vậy được.” Kha Văn Trăn cười nói, cô uống một ngụm nước, sau khi trầm tư trong chốc lát, nói với Vi Như Hạ: “Học tập dựa vào chính mình hay thầy cô đều chưa đủ, chủ yếu vẫn là dựa vào bạn học. Học kỳ này cô cho em ngồi cùng Lý Dịch Đình, em thấy thế nào?”
Ban đầu Vi Như Hạ chủ động đưa ra ý kiến ngồi cùng một bàn với Lạc Đường, trước khi thay đổi vị trí, cô vẫn muốn hỏi ý kiến Vi Như Hạ một chút.
Đề tài này có chút bất ngờ chưa có chuẩn bị, Vi Như Hạ không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết nói: “Nếu có vấn đề gì em có thể hỏi Lạc Đường là được rồi ạ.”
Kha Văn Trăn cười, cô cầm hai tờ phiếu điểm, là lần khảo sát cuối cùng của năm trước và bảng điểm khảo sát cuối kì vừa rồi. Cô tìm tên Lạc Đường, chỉ vào những điểm số không đồng đều nói: “Thành tích của Lạc Đường vẫn luôn không đồng đều, hơn nữa thành tích của các em không khác biệt lắm, cậu ta có thể giúp được em sao?”
Nhắc tới cái này, Vi Như Hạ liền nhớ tới bài thi tiếng anh của Lạc Đường mà mình vừa nhìn thấy. Bài thi của cậu bỏ trống rất nhiều chỗ, phần đọc hiểu tự luận và viết đoạn văn một chút cũng chưa động.
Cô vừa muốn vì Lạc Đường mà cãi lại, nhưng không biết nên nói lại từ góc độ nào. Vi Như Hạ liền trả lời vấn đề Kha Văn Trăn: “Cậu ấy có thể giúp được ạ, em hỏi câu nào cậu ấy đều sẽ giảng cho em, hơn nữa giảng rất dễ hiểu. Em cảm thấy trong học tập cậu ấy đã giúp mình rất nhiều.”
Không phải lần đầu tiên Kha Văn Trăn làm chủ nhiệm lớp, mỗi năm từ tay cô đã qua bao thế hệ học sinh, trong lòng
học trò nghĩ cái gì, sẽ phát sinh cái gì cô đều biết rõ.
Các giáo viên cũng không phải không để ý đến những chuyện bên ngoài, một lòng chỉ dạy kiến thức trong sách. Đại hội thể thao mùa thu Lạc Đường bế Vi Như Hạ trên đường chạy đã truyền khắp toàn trường. Mà cả việc Vi Như Hạ đến lớp nghệ thuật tìm Lý Nhã Văn cô cũng có nghe thấy.
Đối với quan hệ của Vi Như Hạ và Lạc Đường, nói là bạn bè thì quá gần gũi, mà có thể coi như hai người đang yêu sớm……
Đã dạy nhiều học sinh như vậy, kỳ thật thanh niên mười sáu mười bảy tuổi luôn đơn thuần như giấy trắng, tâm tư gì cũng không thể che giấu. Cô nhìn biểu tình của Vi Như Hạ không giống như là có chuyện đó.
Cuối cùng, Kha Văn Trăn cũng không nói thêm gì, cô chỉ nói hai câu đầy thâm ý.
“Hai em ngồi cùng bàn, quan trọng nhất vẫn là hỗ trợ lẫn nhau trong học tập, không thể phân tâm những chuyện khác.”
Thời điểm Vi Như Hạ trở lại phòng học, vừa đúng lúc Lý Dịch Đình phát bài thi toán học. Cô vừa bước vào cửa, Lý Dịch Đình liền cười với cô, đưa bài thi qua.
“Bài của cậu và Lạc Đường, tôi không nhờ người khác giữ hộ.”
Cười nói cảm ơn, Vi Như Hạ cầm bài thi rồi đặt bài của mình ở phía dưới, vừa nhìn Lạc Đường vừa về chỗ ngồi.
Hiện tại còn chưa đến thời gian vào lớp, trong lớp nói chuyện vô cùng ồn ào. Kì nghỉ đông có rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện của những anh chị khóa trên chọn trường đại học.
“Lý Nhã Văn được Học viện Điện ảnh tuyển thẳng.”
“Cậu ta không phải mới lớp mười một sao? Như vậy cũng quá trâu rồi?”
“Nghe nói được một đạo diễn nhìn trúng, về sau khả năng cao sẽ không theo nghiệp vũ đạo, chắc là đi đóng phim điện ảnh.”
“Oa, trường chúng ta bao năm qua nhiều hoa khôi như vậy, đây là lần đầu tiên được Học viện Điện ảnh tuyển thẳng đúng không?”
Xuyên qua đám người đang thảo luận, Vi Như Hạ trở lại chỗ ngồi của mình, cầm theo những bài thi Lạc Đường chưa nhận. Lạc Đường đang xem truyện tranh, nhìn động tác của cô, tầm mắt liền chuyển hướng về tay của cô. Cậu đóng truyện tranh lại, nhìn thẳng vào mắt Vi Như Hạ.
“Những bài này cậu đều đã giải cho tôi, tại sao không làm?” Vi Như Hạ nhíu mày hỏi xong, đột nhiên cười, nói: “Không phải cậu cố tình để điểm thi giống tôi chứ?”
Lời này của Vi Như Hạ tất nhiên là nói giỡn, ai có thể lợi hại đến mức mỗi môn đều được điểm tương đương cô. Lại nói, thành tích kiểm tra giống cô, trừ khi hai người cùng một phòng thi thì mới có thể không có gì khác nhau.
Sau khi cô nói xong, đưa bài thi cho Lạc Đường, nói: “Chủ nhiệm lớp vừa cùng tôi trao đổi chuyện học tập, cũng nhắc tới cậu.”
“Nói chuyện gì?” Lạc Đường lấy lại bài thi, đè bên dưới cuốn truyện tranh.
“Nói đến việc thành tích học tập của cậu tụt dốc.” Vi Như Hạ nói xong, lại bồi thêm một câu: “Cô lo lắng cậu không giúp được tôi trong học tập, hỏi tôi có muốn ngồi cùng bàn với Lý Dịch Đình hay không.”
Ánh mắt Lạc Đường tối đi.
Lại là Lý Dịch Đình.
Sau khi Vi Như Hạ nói xong liền chuẩn bị sách vở, nhưng chợt nhận thấy Lạc Đường giống như vẫn đang nhìn cô. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt Lạc Đường như là đang chờ đợi kết quả từ cô. Hơi sửng sốt một chút, lúc sau cô mới phản ứng lại cười cười nói: “Tôi không đồng ý rồi, tôi cảm thấy cậu dạy khá tốt.”
“Dạy khá tốt” Lạc Đường nghe được lời khen ngợi, quay đầu lại tiếp tục đọc truyện tranh.
Vi Như Hạ nhìn cuốn truyện trên tay cậu, muốn nhắc nhở cậu học tập, nhưng đề nào cậu xem qua cũng có thể giải, người nên học tập tốt là cô mới đúng.
Nghĩ đến đây, Vi Như Hạ cúi đầu tiếp tục đọc sách.