Editor: Tứ Phương Team 2“Thanh Phong Phù Nguyệt” là bộ phim đầu tay của đạo diễn Vi Như Hạ, cô đã dồn rất nhiều tâm tư vào nó, không chỉ trên phương diện điện ảnh, đối với diễn viên cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Diễn viên chính trong bộ phim lần này là tiểu hoa đán và tiểu nam thần, Lý Văn cũng tham gia, cô diễn vai nữ phụ, Lý Văn cùng Vi Như Hạ xem như quen biết từ năm cấp ba, cho dù quan hệ của bọn họ thời đi học không được tốt đẹp lắm, nhưng tính cách của Lý Văn hiện tại so với thời cấp ba đã tốt hơn rất nhiều, hai người cũng trở thành bạn bè.
Bộ phim khởi quay được hơn hai tháng, giữa tháng tư có thể hoàn thành, tiếng hô “Cắt” cuối cùng của Vi Như Hạ, xoa xoa cái cổ đau nhức, nặng nề thở phào một hơi.
Lý Văn đi tới, kéo cái ghế ngồi ở bên người cô, cười nói: “Cuối cùng cũng quay xong.”
“Ừm.” Vi Như Hạ xoa xoa phía sau cổ, chớp chớp đôi mắt có chút khô, trả lời: “Cũng tính là kết thúc đi, tôi vẫn chưa chụp đầy đủ.”
Bộ phim này, Vi Như Hạ luôn theo sát, dần dần tìm cảm giác, hiện tại vẫn là có chút chưa thỏa mãn.
“Chúng ta chụp cũng đủ rồi.” Một diễn viên khác đứng phía sau Vi Như Hạ lên tiếng.
Đúng vậy, bọn họ lấy cảnh quay chụp là ở phương Bắc, vẫn là phân cảnh mùa hè, các diễn viên đều mặc rất ít, chịu không ít khổ cực, Vi Như Hạ cười, vỗ vỗ tay nói: “Mọi người chịu khổ rồi!”
Các diễn viên cười vang đáp lại: “Đạo diễn vất vả rồi!”
Trong phim trường, một trận cười đùa vang lên.
Sau khi tiếng cười đùa dứt, tâm tình Vi Như Hạ có chút buồn bã, bộ phim đầu tiên chung quy vẫn là có chút cảm tình đặc biệt, bên cạnh Lý Văn nhìn ra, bèn nói: “Vẫn còn những bộ tiếp nữa, sự nghiệp của cô cũng chỉ vừa mới bắt đầu”
Vi Như Hạ ngẩng đầu, cùng Lý Văn cười.
Cô còn chưa vào hợp đồng của bộ phim này, mặc dù Lạc Đường có thể tiếp tục đầu tư cho cô, nhưng cô cũng không muốn lãng phí tiền bạc như vậy, đầu tư một bộ phim điện ảnh vốn dao động cũng lên tới hàng trăm triệu, đâu có thể làm lại nhiều lần như vậy.
Hiện tại còn chờ phản ứng của bộ phim này, bán được nhiều vé, bộ phim sau của cô cũng không cần lo lắng, bán được ít vé… Cái này Vi Như Hạ chưa nghĩ tới, kỳ thật cô vẫn rất có lòng tin.
“Đúng rồi, tiệc đóng máy vào tối nay cô nhất định phải tham gia nhé.” Lý Văn nhìn Vi Như Hạ nói.
Gấp lại kịch bản trên tay, Vi Như Hạ nâng mắt nhìn Lý Văn, hỏi: “Có âm mưu gì chăng?”
Lý Văn ha ha cười, vỗ vai cô cười nói: “Không có gì, không phải cuối tháng cô kết hôn sao, chúng tôi muốn tổ chức tiệc độc thân cho cô, nhân thể, gửi cô tiền mừng.”
Vi Như Hạ có chút ngây ngẩn, sau một lúc lâu, cô cười.
Lý Văn nhìn phản ứng này của cô, nhíu mày nói: “Sao lại phản ứng như thế?”
Phía bên nhà sản xuất gọi cô qua một chút, Vi Như Hạ cầm kịch bản đứng lên, quay đầu nói với Lý Văn: “Tôi cứ tưởng là tôi đã kết hôn rồi.”
Nói xong, cười rời đi.
Cũng phải, hiện tại cô đang ở cùng với Lạc Đường, mỗi ngày đều ngọt ngào như vậy, phỏng chừng sau khi kết hôn cũng chỉ như vậy thôi, Lý Văn cười lắc đầu, trong lòng có chút hâm mộ.
Sau khi Vi Như Hạ trở lại An Thành, Lạc Đường đón cô về nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau, liền bị Hồ Ngâm Ngâm dẫn đi thử váy cưới. Váy cưới của Vi Như Hạ là đặt làm theo yêu cầu, mấy hôm trước mới được gửi từ nước ngoài về, Vi Như Hạ bận rộn làm đoạn kết của “Thanh Phong Phù Nguyệt”, vẫn chưa có thời gian đến thử.
Kiểu của áo cưới, là do Lạc Đường và cô cùng chọn, nhưng ngày hôm nay thử áo cưới, Lạc Đường cũng không đi cùng cô. Đây là chủ ý của Hồ Ngâm Ngâm, đợi bước vào lễ đường mới cho Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ mặc váy cưới, muốn nhìn biểu tình của anh ấy.
Cô thử váy cưới trong khách sạn, cuối tháng, Lạc Đường và cô sẽ tổ chức lễ kết hôn tại đây, áo cưới cũng để trước ở đây, Hồ Ngâm Ngâm ngồi ở bên ngoài, Vi Như Hạ ở bên trong mặc thử, hai người cách một tấm rèm trò chuyện.
“Cậu hiện tại có cảm giác như thế nào?” Hồ Ngâm Ngâm không nghe thấy động tĩnh của Vi Như Hạ ở phía trong, quay người đi đến trước tấm rèm hỏi một câu.
Không gian ở phía sau bức rèm rất rộng, Vi Như Hạ đứng trên bục cao, tùy ý để nhân viên giúp cô mặc áo cưới. Trong gương cô vẫn búi tóc gọn trên đầu, trang điểm nhẹ nhàng. Vấn đề này rất nhiều người đã hỏi cô, cô không nghĩ rằng Hồ Ngâm Ngâm cũng không phải ngoại lệ. Vi Như Hạ nghe lời nhân viên hóp hóp phần eo lại, cười hỏi ngược lại: “Cậu cũng là tình yêu nhiều năm, khi cậu kết hôn thì có cảm giác gì?
“Hừ ~” Hồ Ngâm Ngâm cười thành tiếng, cô từng chút từng chút nghĩ lại thời gian của cô cùng với Hàn Tuấn Tùng, còn có chuyện kết hôn, nói: “Không có cảm giác, không chờ mong, không kích động, nhưng rất ngọt ngào. So với bình thường ngọt ngào hơn một chút. Chắc là có chút không giống tớ chứ, hai người chia tay đã nhiều năm như vậy.”
Sau tấm rèm, Vi Như Hạ trầm mặc một chút, nói: “Tớ cảm thấy tất cả những điều này không đến một cách dễ dàng, tớ sẽ ở cùng anh ấy thật vui vẻ.”
“Ai nha.” Hồ Ngâm Ngâm ngẩng đầu lên.
Vi Như Hạ cười, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hồ Ngâm Ngâm hốc mắt có chút hồng, cô dán sát bức rèm, giọng nghẹn ngào nói: “Ai nha, tớ không biết, hai người đều đã tu thành chính quả, tớ khóc cái gì nữa không biết. Lúc ấy các cậu không ở bên nhau nữa, tớ nghĩ là hai cậu nhất định sẽ thành đôi, cũng chưa từng băn khoăn. Cậu biết không? Năm đó ngày cậu đi, Lạc Đường đuổi theo đến sân bay. “
Sắc mặt Vi Như Hạ khẽ thay đổi, trong lòng cô dâng lên từng đợt chua xót, không hỏi thì bên ngoài Hồ Ngâm Ngâm cũng đang thao thao bất tuyệt nói ra.
“Lúc ấy họp lớp, Lạc Đường cũng đến, chúng tớ đều chơi đùa, cậu ấy một lời không nói chỉ ngồi ở đó, không rõ là ngồi bao lâu, sau đó đột nhiên rời đi.”
“Tớ với Hàn Tuấn Tùng không yên tâm, liền đi theo sau cậu ấy. Cậu ấy bắt xe đến sân bay, sau đó ở trong sân bay chạy tới chạy lui tìm người, cậu cũng biết tính tình của cậu ta, vẻ mặt trầm tĩnh tìm người, chúng tớ hỏi cái gì cũng không nói, về sau nghe được tiếng radio, ngẩng đầu nhìn bầu trời, máy bay đi Anh quốc đã cất cánh. Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn chiếc máy bay bay đi. Sau đó không nói một lời liền rời khỏi sân bay, ngồi tàu điện ngầm trở về nhà.”
Chuyện này, Hồ Ngâm Ngâm trước đây chưa từng nói qua với Vi Như Hạ, cô sợ nói ra Vi Như Hạ sẽ càng buồn hơn, nhưng đến bây giờ, hai người đã thành đôi rồi, nói ra những chuyện này, cũng xem như một đoạn hồi ức.
Trong lồng ngực Vi Như Hạ có thứ gì đó lấp đầy, rồi lại trở nên trống rỗng, rồi lại bị thứ gì đó lấp đầy. Cô nháy mắt mấy cái, lồng ngực bị đè nén có chút phát đau, cúi đầu cười cười, cô nói: “Sao lại dễ xúc động như thế, cũng đã làm mẹ rồi.”
Hồ Ngâm Ngâm liền vui vẻ trở lại.
“Cô Vi, đã xong rồi ạ.” Cô gái bên trong cười nói, sau đó kéo tấm rèm ra.
Vi Như Hạ mặc áo cưới, quay đầu, cô nhìn Hồ Ngâm Ngâm đang mở mắt trừng trừng nhìn cô, sau một lúc, ôm bụng nói: “Xong rồi, tâm tình tớ lại muốn dao động rồi.”
Vi Như Hạ nở nụ cười.
Sau khi thử váy cưới, Vi Như Hạ đi đến công ty LO đón Lạc Đường tan ca, bọn họ về thẳng nhà của Lạc Đường, Vi Như Hạ làm cơm tối, hai người ăn cơm xong, Vi Như Hạ đi tới bên quầy rượu, lấy một chai rượu vang, nhíu nhíu mày hỏi Lạc Đường: “Chai này em đã
thích từ lâu rồi, hôm nay có thể mở nó không?”
Hôm nay cô mặc áo sơ mi, cúc áo cũng chỉ đóng hờ hững, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, sau khi về nhà, tắm xong tóc cũng không búi lên nữa, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, mang theo chút gợi cảm cùng lười biếng chuẩn mực của phụ nữ.
Không trả lời, Lạc Đường cầm ly, đặt lên bàn, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: “Em vẫn là rất thích uống rượu?’
Cô cười thành tiếng, Vi Như Hạ đem rượu đưa cho Lạc Đường, nhìn Lạc Đường đem nắp bình mở ra, nói: “Cực kỳ thích. Cho nên, sau khi chúng ta kết hôn, quầy rượu này liền chuyển đến nhà chúng ta được không?”
Đem nắp bình mở ra, Lạc Đường đưa mắt nhìn Vi Như Hạ, nhàn nhạt nở nụ cười, đem rượu rót vào ly, anh gật gật đầu nói: “Có thể”
Hai người bưng ly rượu đến ban công, trên ban công có đặt một chiếc ghế dài, ban đêm từng trận gió lạnh, có thể nhìn ngắm sao trời và biển lớn, một vầng trăng tròn treo cao, trời đêm trong lành không vướng bụi.
Vi Như Hạ thích loại cảm giác yên tĩnh này, nghe tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của người bên cạnh, còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển ngoài xa. Vi Như Hạ nhấp một ngụm rượu vang, cánh tay Lạc Đường đặt phía trên ghế, cô tựa vào trên cánh tay anh, hai người cùng nói chuyện.
“Anh đuổi kịp em sẽ làm gì?”. Vi Như Hạ nhắc tới những chuyện trước kia.
Hôm nay cô cùng Hồ Ngâm Ngâm đi thử áo cưới, khi cô đem những chuyện này ra hỏi, Lạc Đường liền biết cô đang muốn nhắc lại chuyện năm đó, tim cũng có chút chậm chạp, nói đến những chuyện này, giống như mới vừa hôm qua.
“Nói lời tạm biệt với em, nói rằng anh sẽ đợi em.” Lạc Đường nói ra chi tiết.
Câu trả lời nằm ngoài lẽ phải, cũng nằm ngoài dự liệu, Vi Như Hạ cười, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Không ghét em sao?”
Vi Như Hạ lần đầu tiên hỏi vấn đề này, sau khi hai người ở bên nhau, những chuyện chín năm trước rất ít khi nói đến, không nghĩ rằng trước khi kết hôn lại nói ra.
“Chúng ta đều có người thân, anh cần phải ở bên ba mẹ anh, em cần phải ở bên ba em, chúng ta ai cũng không thể rời xa gia đình, đó chính là mâu thuẫn giữa anh và em.” Lạc Đường nói.
Vi Như Hạ cười, gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Em hiểu rõ mâu thuẫn này, cho nên em mới nói lời chia tay, bởi vì nếu như trong tình cảm này anh không làm “người xấu”, em sẽ phải đứng trước quyết định đau khổ này, cho dù quyết định cuối cùng cũng giống như anh, hơn nữa nếu như năm đó khi mẹ anh sinh non, anh nghĩ là nếu như anh đi nước ngoài cùng em, lúc đó anh sẽ làm gì.”
Người ngoài nhìn vào, năm đó Vi Như Hạ không chút do dự lựa chọn ba cô, lựa chọn rời khỏi An Thành, chia tay với anh, là do cô đối với tình yêu với anh chưa đủ sâu đậm, cho nên có thể rất nhanh cắt đứt đoạn tình cảm này.
Thực ra không phải, Vi Như Hạ tư tưởng sáng suốt, lý tính, cô suy nghĩ còn nhiều hơn suy nghĩ của người ngoài, chính vì thế ở trước mặt anh nói như vậy, Vi Như Hạ mới có thể thật sự cùng anh tách ra.”
Cô không muốn để anh phải đưa ra lựa chọn đau khổ như vậy, cho nên cô đã làm trước, chứng minh cô yêu anh còn sâu đậm hơn anh yêu cô.
Vi Như Hạ tựa đầu vai Lạc Đường, người đàn ông cúi đầu hôn cô, nhiệt độ ấm áp truyền qua mái tóc cô, dần dần truyền đến trái tim cô, Vi Như Hạ nhắm hai mắt lại.
Chuyện cũng đã qua rồi, cô cũng sắp gả cho người đàn ông này.
Thời điểm cuối tháng tư rất nhanh sẽ đến, bọn họ tổ chức lễ cưới theo nghi thức phương Tây, Lạc Thập An làm hoa đồng trong lễ cưới. Hôn lễ mặc dù có người hỗ trợ, nhưng Dương Thư Nhữ vẫn muốn tự tay chuẩn bị, bà tất bật chạy đi chạy lại, cuối cùng ôm Lạc Thập An đến phòng trang điểm, Vi Như Hạ vừa đội khăn voan lên đầu, Lạc Thập An vừa vào cửa, liền “Oa” một tiếng.
“Không được đến đó nhìn trước anh nghe không.” Dương Thư Nhữ đem Lạc Thập An thả xuống, ngẩng đầu nhìn Vi Như Hạ nói.
Vi Như Hạ giang hai tay, Lạc Thập An chạy qua,
Hôm nay cô bé mặc một bộ váy màu trắng, trên đầu đội vòng hoa, xinh đẹp như búp bê.
“Chị dâu, chị rất xinh đẹp, anh em nhìn thấy sẽ bị xinh đẹp làm khóc đó” Lạc Thập An chăm chú nhìn Vi Như Hạ, liền đưa ra một lời đánh giá.
Mọi người trong phòng hóa trang đều cười rộ lên.
Ôm lấy Lạc Thập An, Vi Như Hạ cười hỏi: “An An về sau cũng sẽ có một ngày xinh đẹp như vậy.”
Cúi đầu cười, Lạc Thập An gật đầu bày tỏ tin tưởng, cô nhìn nhìn bốn phía, dè dặt cách tấm lụa mỏng trên đầu Vi Như Hạ, ôm lấy cổ của cô, bên tai cô khẽ nói: “Chị dâu, em rất thích chị, bởi vì anh trai em và chị ở bên nhau rất vui vẻ, em cũng rất vui vẻ, em thích nhìn mọi người vui vẻ.”
Giọng nói cô bé rất nhỏ, giống như chỉ muốn nói cho cô nghe thôi, giọng nói của trẻ nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, thường thường càng dễ khiến người ta rung động. Vành mắt Vi Như Hạ có chút hồng, ôm lấy Lạc Thập An, dịu dàng nói: “Cảm ơn An An.”
“Cô dâu chuẩn bị tới giờ rồi!” Bên ngoài Hồ Ngâm Ngâm bước vội tới, vỗ vỗ cánh cửa nhắc nhở.
Lạc Thập An khẩn trương từ trên người Vi Như Hạ trườn xuống, tất cả mọi người trong phòng hóa trang, nâng làn váy, mở cửa, hấp tấp hướng lễ đường đi tới.
Mà tâm tư vốn bình tĩnh như Vi Như Hạ, lúc đi tới lễ đường, tâm tình đột nhiên dần dần trở nên xao động. Kết hôn vẫn là so với những ngày tháng trước đây không giống nhau, cô hít vào một hơi thật dài.
Lạc Đường đứng trên tấm thảm thật dài trong khán phòng, bên cạnh có rất nhiều ánh đèn chiếu sáng, Vi Như Hạ ngẩng đầu lên. Thấy anh quay đầu lại nhìn phía cửa lớn, nghe Hàn Tuấn Tùng nói: “Cô dâu vào lễ đường”. Cửa lớn lễ đường đã mở ra.
Vi Như Hạ mặc áo cưới, ánh sáng chiếu lên người cô. Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi màu nâu nhạt, khuôn mặt tràn đầy anh khí, khóe môi khẽ mỉm cười, tất cả khung cảnh giống như trong giấc mơ của anh.
Anh đợi cô tám năm, trải qua rất nhiều đêm cô độc, cô cũng vậy, nhưng hiện tại cô đem theo vầng ánh sáng đi về phía anh, bọn họ tương lai sẽ mãi mãi ở bên nhau, giống như lời anh nói, mỗi giờ mỗi phút sẽ không bao giờ phải trải qua những đêm tối cô đơn nữa.
Phía sau lễ đường là các quản lí công ty LO và quản lí trò chơi đánh cờ, Lạc Đường một thân tây trang, cùng với Vi Như Hạ đang mặc váy cưới, hai người đứng cùng một chỗ, chỉ lưu lại cho mọi người một bóng lưng.