Mười năm sau…
Sân bay Chiang Mai, Thái Lan, tháng 2 năm 2017.
Ôn Giản kéo vali cỡ nhỏ di chuyển theo đám đông lên cửa máy bay, mười giờ tối, bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ yên tĩnh mà rực rỡ.
Lúc trình hộ chiếu và vé máy bay cho nhân viên công tác, cánh tay bị người khác bất cẩn đụng vào, Ôn Giản vô thức quay đầu lại.
– Xin lỗi- Người đàn ông phía sau mỉm cười, nói xin lỗi cô bằng tiếng Trung, đưa hộ chiếu và vé máy bay trong tay ra.
Ôn Giản mỉm cười khách sáo, không đáp, kéo vali đi vào trong khoang máy bay.
Chỗ ngồi của cô ở giữa khoang, đến sân bay hơi trễ cho nên không kịp ký gửi hành lý, vali cũng nhỏ, nên đành xách tay lên máy bay.
Khoang để hành lý ngay chỗ ngồi còn đang trống.
Ôn Giản tháo túi xách ra để trên ghế, rồi cúi người nhấc vali lên, định nhét vào khoang hành lý phía trên, một cánh tay từ sau lưng vươn tới.
– Để tôi giúp cô nhé- Là giọng nam vừa nãy.
Vừa nói, tay anh ta vừa nâng vali trong tay cô lên, gánh bớt một nửa trọng lượng giúp cô.
Ôn Giản quay đầu nhìn anh ta, mỉm cười nói:
– Cảm ơn.
Rồi nhìn anh ta nhét vali vào khoang hành lý.
Anh ta cũng mỉm cười với cô:
– Không có chi.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Ôn Giản lén nhìn vé máy bay trong tay người nọ, quả thực số ghế ở bên cạnh cô.
Động tác nhìn lén này bị bắt quả tang, anh ta buồn cười nói:
– Tôi thật sự ngồi ở đây, không phải cố tình bắt chuyện với cô đâu.
Ôn Giản ngại ngùng sờ mũi, không đáp.
Người nọ nhìn cô hỏi:
– Đi du lịch à?
– Đúng vậy- Ôn Giản gật đầu.
– Phong cảnh ở đấy rất đẹp.
– Vâng.
Sau đó không giao lưu gì thêm.
Ôn Giản lén quan sát người nọ, áo sơ mi trắng quần âu đen, vóc người cao ráo, khoảng ba mươi tuổi, gương mặt ưa nhìn, khí chất phóng khoáng ôn hòa, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ôn Giản không quấy rầy anh ta.
Hành trình chưa tới một tiếng đồng hồ nên một lát đã tới.
Sau khi máy bay dừng hẳn, người nọ mới mở mắt ra, tháo dây an toàn, đứng lên, giúp cô lấy vali xuống đặt ở lối đi, phía sau đầy người đứng chen chúc nhau chờ xuống máy bay.
Lúc đám đông đằng trước bắt đầu di chuyển, người đàn ông nọ cũng theo ra ngoài.
Ôn Giản kéo vali, hòa vào dòng người đi xuống máy bay, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, sẵn tiện liền ghé vào, vừa mới ngồi xuống, cô bất ngờ nhìn lướt qua vali, bên trên có dán tờ giấy note màu xanh lớn chừng ngón tay cái hình chiếc ô, một bên còn bị bung ra, hình như vô tình bị dính vào.
Hoang mang nhíu mày, Ôn Giản đưa tay định tháo xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào liền ngừng lại.
Nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, xong gỡ xuống.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Ôn Giản tiếp tục kéo vali đi về phía lối ra, xa xa nhìn thấy cảnh sát đang làm nhiệm vụ, quan sát từng hành khách đi qua.
Lúc Ôn Giản định kéo vali đi thẳng, một cảnh sát trong số đó nhìn qua, ánh mắt di chuyển từ người cô đến vali kéo, rồi vẫy tay với cô.
Ôn Giản thấp thỏm kéo vali đến gần, trên mặt là vẻ bất an.
Cảnh sát đưa cô vào văn phòng trực ban bên cạnh, mở vali ra kiểm tra.
Ôn Giản nhìn họ cẩn thận lục tung từng lớp va li, quay đầu dùng tiếng Anh hỏi thăm người cảnh sát ban nãy nhìn cô.
Người nọ dùng ánh mắt trấn an cô, bảo cô yên tâm đừng vội.
Kết thúc kiểm tra, hai nhân viên phụ trách kiểm tra nháy mắt ra hiệu với cảnh sát đứng cạnh cô.
Anh ta quay người xin lỗi cô, thái độ chân thành.
Ôn Giản miễn cưỡng mỉm cười, không nói gì, đóng hành lý lại rồi kéo ra ngoài đón xe.
Trên xe, bác tài nhiệt tình giới thiệu nét đặc sắc ở Bangkok.
Ôn Giản không hào hứng đáp lại, ánh mắt bất giác liếc nhìn chiếc vali đặt ở ghế ngồi bên cạnh, chỗ vừa bị dán giấy lên không còn chút vết tích gì, trong đầu hiện lên hình dạng giấy note cùng ánh mắt nghiêm túc của anh cảnh sát khi nhìn thấy vali của cô, nhất thời không hiểu logic bên trong, cũng không biết có phải do cô quá nhạy cảm rồi không.
Xe taxi mau chóng dừng lại trước cửa khách sạn.
Ôn Giản kéo vali xuống xe, vừa mới đến quầy lễ tân thì điện thoại đổ chuông, hỏi cô đã tới khách sạn chưa.
– Dạ, vừa tới khách sạn- Ôn Giản khẽ đáp- Ngày mai con về, mẹ đừng lo.
Vừa nói vừa trình hộ chiếu cho nhân viên lễ tân.
Lễ tân xác minh xong liền đưa lại hộ chiếu và thẻ phòng cho cô.
Ôn Giản tay kéo vali, vừa nói điện thoại vừa đi về phía thang máy.
Một người Tây cao to đứng trước cửa thang máy, âu phục phẳng phiu, trong tay cầm túi hồ sơ, thấy cửa thang máy mở ra, còn lịch sự nghiêng người mời cô vào trước.
Ôn Giản dùng tiếng Anh nói “cảm ơn”, kéo hành lý đi vào trong, nói từ biệt với Ôn Từ Bình trong điện thoại.
Người nọ đi vào nhấn số tầng, sau đó hỏi cô tầng mấy.
Ôn Giản chỉ mỉm cười nói cảm ơn, không nói số tầng.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu, người nọ lịch sự mỉm cười chào cô rồi ra ngoài, rẽ vào hàng lang bên trái, đứng lại trước phòng 602, gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng “mời vào” trầm ấm, là tiếng Anh kiểu Mỹ.
Người nọ quẹt thẻ vào phòng, vừa vào đã nhìn thấy bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất.
– Edwiin- Người nọ gọi- Còn chưa ngủ à?
Giang Thừa quay người.
– Sắp ngủ.
Có chuyện gì sao?
– Vừa nhận được tin, người bên kia tới đây bị bắt ở sân bay- Người nọ đến gần.
– Tình hình thế nào?
– Không rõ tình hình cụ thể, kế hoạch ban đầu của bên đó chính là cho người lôi kéo sự chú ý của cảnh sát và những người khác, nhân cơ hội rời đi, không biết giữa chừng xảy ra nhầm lẫn gì.
– Sao lại bị bắt?
Người nọ lắc đầu không biết.
Giang Thừa gật đầu, không hỏi gì thêm, ánh mắt rơi vào túi hồ sơ trong tay người nọ.
– Tài liệu anh cần- Người nọ đưa nó cho anh.
Giang Thừa đưa tay ra nhận.
– Cảm ơn.
– Ngày mai anh về Trung Quốc à?
Giang Thừa ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh ta:
– Có người bạn nhờ tôi làm giúp một việc.
– Chúc anh có chuyến đi vui vẻ- Người nọ mỉm cười, lui ra ngoài.
***
Ngày hôm sau ở sân bay, Ôn Giản gặp lại người đàn ông ngồi kế bên cô trong chuyến bay tối qua, anh ta cũng khá bất ngờ, nhíu mày:
– Hôm nay cô cũng về nước à? Trên chuyến