Editor: QingWei
Ngày hôm sau, Lý Thanh La bị đại trận xuất hành của Lâu Sanh Ca dọa sợ, mấy chục thị vệ, hai vị quản gia, tám cung nhân, tám cung nữ, một vài tiểu tư và y sư, điều choáng ngợp nhất là xe ngựa vàng son lộng lẫy, trên xe còn có rất nhiều đồ ăn.
Còn Lâu Sanh Ca thân mặc cẩm y tuyệt hảo đứng nhìn với bộ dáng đương nhiên.
Lý Thanh La đưa tay che đầu mình, nàng thở dài, quả nhiên! Vị Tam hoàng tử này đúng là một cục vàng a.
Nàng trực tiếp kéo đứa trẻ kia về phòng.
Nửa khắc sau, Lý Thanh Ca dẫn Lâu Sanh Ca ngồi trên một chiếc xe ngựa bình thường, đi theo bọn họ còn có một thị vệ võ công cao cường ăn mặc như xa phu, bọn họ cầm ngọc bội của Chiêu Lăng vương ra khỏi hoàng thành.
Dù sao cũng là một đứa trẻ, Lâu Sanh Ca mặc thường phục vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi bỏ được các thị vệ vừa rồi, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nhưng khóe miệng nhếch lên để lộ ra tâm trạng vô cùng tốt của cậu.
Xe ngựa đi gần nửa ngày, cuối cùng bọn họ cũng tới ngoại ô ở hoàng thành.
Rèm xe ngựa được vén lên, mùi hương của ruộng lúa chín quen thuộc phả vào mặt nàng, Lý Thanh La như trở về những ngày hành nghề y ở dân gian cùng với Tam sư phụ, Tam sư phụ là người hay nói, ông thường giảng giải cho nàng trong chuyến đi của mình, giảng giải về sự vật dân gian, giảng giải về bốn mùa ở nhân gian, còn có các đặc trưng khác nhau của bốn mùa.
Hít sâu một hơi, Lý Thanh La nhìn Lâu Sanh Ca bên cạnh, cậu nhóc dường như bị choáng váng bởi màu vàng vàng mênh mông vô tận, hai mắt đen mở to như mực, sau đó, tầm mắt cậu rơi vào bù nhìn trên ruộng lúa.
Đầu tháng Chín, trời thu trong xanh, trời cao mây xa, các nông dân đang ở trên ruộng nhà mình nhổ cỏ, bắt sâu, thỉnh thoảng lại văng vẳng vang lên vài câu hát dân ca trong gió.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác so với sách giáo khoa và hoàng cung, nó hoàn toàn khác với những gì các vị tiên sinh miêu tả, lúc đó, Lâu Sanh Ca cảm thấy như có gió theo hương thơm của cánh đồng lúa rộng lớn này thổi vào trái tim nhỏ bé của cậu, cảm giác đó thật kỳ lạ.
Ở bờ ruộng đối diện, khi nàng đưa tay ra, cậu không ngần ngại đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay nàng, nàng nhẹ nhàng kéo, kéo cậu từ bờ ruộng bên kia đến bên người nàng.
“Tam hoàng tử, những thứ này có khác với miêu tả trong sách không?” Nàng dễ dàng nói ra suy nghĩ của cậu.
Khi đó, cậu chỉ cao có một chút, vậy nên, chỉ có thể lựa chọn ngẩng đầu nhìn nàng, ngày đó nàng đeo mạng che mặt, gió thổi mạng che mặt của nàng lên, bên dưới mạng che là khuôn mặt xinh đẹp.
Không hiểu sao, khuôn mặt tươi cười đó lại trở nên đáng yêu, đáng yêu như Tiểu Thử của cậu vậy.
Ngày hôm đó, Lâu Sanh Ca cảm thấy cậu thật giống một tên nhóc ngốc nghếch, thế giới rộng lớn lạ lẫm kia đã hấp dẫn cậu, cậu bị hấp dẫn bởi con sâu kỳ quái bò trên hoa màu, bị hấp dẫn bởi âm thanh phát ra từ sâu nhỏ, bị hấp dẫn bởi nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của những nông dân đang dầm mưa dãi nắng, còn bị hấp dẫn bởi lũ chim đến ăn trộm lúa, nhìn chúng chơi đuổi bắt với người nông dân hết lần này đến lần khác, một nam nhân vừa chống nạnh vừa cầm nón tre xua đuổi con chim, mắng chúng trong không khí, khiến Lâu Sanh Ca không thể nhịn được cười.
Cậu nghe thấy tiếng cười của mình vang vọng trên cánh đồng, một lúc sau, cậu hơi ngượng ngùng nhìn nữ tử vẫn luôn nắm tay cậu đi trên cánh đồng, lúc này, Lâu Sanh Ca mới nhớ tới thân phận hoàng tử của mình, cậu xấu hổ.
Lúc đó, nàng nói, đại thúc đó rất đáng yêu phải không, đáng yêu như Tiểu Thử của chúng ta vậy nhỉ?
Tiểu Thử của chúng ta, Lâu Sanh Ca thầm nhai những lời này trong lòng, cảm thấy nó giống như một viên kẹo.
Ruộng lúa, lúa mì, nông dân, cậu bé chăn cừu, chiếc guồng nước và người phụ nữ trong bộ y phụ màu cỏ đã trở thành ký ức đầy màu sắc nhất của Lâu Sanh Ca khi cậu sáu tuổi.
Đây là lần đầu tiên Lâu Sanh Ca biết bầu trời có thể trong xanh đến vậy, xanh đến mức khiến trái tim bé nhỏ của cậu hoàn toàn thất lạc, nếu bầu trời trên hoàng cung cũng xanh như vậy thì tốt rồi.
Khi họ trở lại Lăng Tiêu các, trời đã chạng vạng, Chu chấp sự đang đợi ở cửa sau, khi nhìn thấy họ, thần sắc ông liền thả lỏng, Lý Thanh La sai các thị vệ đi ôm Lâu Sanh Ca đang ngủ về phòng, nàng cũng vào theo.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lâu Sanh Ca, nàng định rời đi, nhưng tay cậu vẫn đang nắm chặt y phục nàng trong khi ngủ, trên xe ngựa trở về, đứa trẻ đó không ngừng kéo góc áo nàng, dựa vào lòng nàng ngủ.
Nàng vỗ nhẹ mặt Lâu Sanh Ca, cố gắng gỡ tay đang nắm y phục của nàng ra, nàng vừa cử động, cậu càng nắm chặt hơn.
Trong lúc ngủ mơ, đứa trẻ khẽ nhíu mày, thì thào, nói mơ hồ, đừng… Đừng đi, ta… sợ… sợ thủy quái.
Cung nữ gần đó “phì” cười, sau đó, hoảng sợ liếc nhìn Lý Thanh La.
Lý Thanh La cũng mỉm cười, hôm nay, buổi trưa nàng và cậu đã đi tới một mái che của nông dân để nghỉ mát, bọn họ nghe thấy vài người dân làng kể lại mấy năm trước có một nữ tử rơi xuống hồ chết, sau đó không lâu một đứa nhỏ đi đến hồ đó chơi cũng chẳng may rơi xuống nước chết, người dân địa phương liền không dám cho con đến hồ kia chơi, tương truyền, người nữ tử bị rơi xuống hồ kia vì nhớ con của mình mà biến thành thủy quỷ chuyên đi bắt trẻ con xuống nước để làm bạn với mình.
Không ngờ, đứa trẻ này lại để bụng, lúc đó, Lâu Sanh Ca rõ ràng vô cảm lắng nghe.
Để các cung nữ lui xuống, Lý Thanh La điều chỉnh tư thế thoải mái cho cậu, nàng ngồi xuống trước giường.
Phòng của Lâu Sanh Ca rất lớn, bởi vì lớn nên trông rất trống trải, căn phòng lộng lẫy, mọi thứ bài trí đều vô cùng quý giá, tất cả đều thể hiện sự xa hoa quý giá của hoàng gia, nhưng không trông giống căn phòng của đứa trẻ sáu tuổi.
Lâu Sanh Ca thở đều đều tỉnh dậy, tỉnh dậy thấy bên cạnh có một người khác, tay nàng đang nắm lấy tay cậu, ý nghĩ đầu tiên là muốn bỏ ra.
Nhưng không biết sao vẫn không bỏ ra được.
Cậu không biết vì sao, nhưng người nữ tử trước mặt dù có thế nào cũng không khiến cậu chán ghét! Cậu cũng không ghét việc bị nàng đụng chạm.
Sáng nay, Lâu Sanh Ca lờ mờ cảm thấy nàng rất khác biệt, khác với mỗi một vị tiên sinh của cậu.
Lý Thanh La mở mắt, nhìn thấy đứa trẻ kia đang ngẩn người nhìn nàng, miệng nàng hé mở, chào nhé! Tam hoàng tử.
Sau mấy ngày ở chung, Lý Thanh La đau đầu phát hiện cậu nhóc càng thay đổi kỳ quái hơn, bình thường nàng hỏi rất nhiều câu thì cậu mới đáp lại một câu, dụ dỗ cậu nói chuyện thì cậu trợn mắt đáp lại.
Nhưng Lục Trúc vui mừng