Editor: QingWei
“A La, nàng tin ta không?”
Lý Thanh La nâng mắt lên nhìn người nam tử bên cạnh, từ từ hạ tay xuống, thanh trường kiếm trong tay nàng mọc ra đôi cánh, biến thành một con chim lớn màu xanh ngược gió bay về phía chân trời.
“Ta tin chàng, phò mã!” Nàng rũ mắt xuống.
Phò mã của nàng nở nụ cười ôn nhu, trong đôi mắt cười chỉ có duy nhất hình bóng nàng.
Người nam tử này, nàng tin! Tin nàng và chàng sẽ bên nhau mỗi phút mỗi giây.
Người nam tử này, đã từ bỏ danh hiệu tối cao tứ vương tử Thiên Đế, đi đến cung Tử Vi làm phò mã của nàng, nàng hỏi chàng tại sao, chàng nói không tại sao cả, chỉ là thích ở cạnh A La.
Năm mười sáu tuổi, ở cung Tử Vi, mười sáu tuổi tượng trưng cho trưởng thành, ngày đó chàng cài một đóa hoa tử vi lên thái dương nàng, mỉm cười yếu ớt, A La, còn hai năm nữa thôi, nàng khi ấy ngượng ngùng đỏ mặt, dưới tàng cây ngọc quế, chàng dè dặt cẩn thận hôn nàng.
“Đồ ngốc, nhắm mắt lại.” Chàng vươn tay che mắt nàng, rồi lại hôn nàng, lần này chàng không dè dặt nữa.
Ánh trăng treo trên cây ngọc quế giống như mộng ảo, bóng của họ chồng lên nhau, giống như một mảnh cắt triền miên.
Mười tám tuổi đến đúng hạn, cung Tử Vi cử hành hôn lễ long trọng cho bọn họ, xuyên qua tấm màn che đầu trắng, chàng như một giấc mộng.
Đêm động phòng hoa chúc, chàng vénkhăn voancủa nàng lên, rượu nguyên chất nhuộm đỏ giương mặt chàng, chàng mỉm cười với nàng, như một đứa trẻ mãn nguyện.
Trong lớp rèm màu đỏ, chàng lần lượt cởi từng lớp áo cưới của nàng, hơi thở hỗn loạn, không còn dịu dàng trước đây, chàng như vậy khiến lòng nàng tràn ngập vui sướng.
Đêm hôm ấy, nàng đã hoàn thành quá trình lột xác từ một người thiếu nữ trở thành một nữ nhân, tuy rằng phải chịu đau đớn xé rách, nhưng nàng vui vẻ chịu đựng.
Trong lớp rèm màu đỏ, chàng hôn nàng, vuốt ve nàng, tiến vào nàng, đem môi hôn lên từng giọt nước mắt bên má nàng nuốt vào bụng.
Khi đó, Lý Thanh La mười chín tuổi, Mạnh Vân Lâu hai mươi ba tuổi, họ đã thành thân được một năm và hiện tại họ sắp chào đón đứa con chung của mình.
Mạnh Vân Lâu dắt tay Lý Thanh La.
Đi vài bước, Lý Thanh La ngoảnh lại nhìn thân ảnh màu xanh lam trên đài Nhân Duyên, nàng ta vẫn như thường ngày, chỉ nhìn nhàn nhạt nhìn bọn họ, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười như có như không.
Chính nụ cười đó đã làm cho Lý Thanh La hoảng sợ, đúng vậy, Lý Thanh La thực ra là một người nhát gian tự ti, nàng còn thường mơ thấy nàng khi còn ở Nam Hải, luôn mặc một màu thường dân không nhìn ra nhan sắc, cũng không ai chú ý tới nàng.
Nếu, nếu dì không tìm thấy nàng, thì người cùng Mạnh Vân Lâu thành thân sẽ là Lý Mộng La, đó là lời mẫu thân nàng trong lúc vô ý lỡ miệng nói, từ đó, nàng liền nhớ nó, muốn quên nhưng không quên được.
Vào ngày nàng thành hôn, Lý Mộng La vắng mặt, nửa tháng sau nàng ta xuất hiện với vẻ mặt tái nhợt, phò mã của nàng nhìn nàng ta với ánh mắt lo lắng, còn có.
Còn có trìu mến.
Không phải nàng nghĩ nhiều, mà là khi còn làm tỳ nữ ở Nam Hải, nàng đã sớm học được cách nhìn mặt đoán ý.
Ngày đó, biểu hiện không yên lòng của chàng, tựa như lúc này, chàng rõ ràng ở bên cạnh, rõ ràng nắm tay nàng, nhưng tâm tư tựa hồ đã bay đi nơi khác.
Lý Thanh La dừng chân, nhẹ giọng gọi, “Phò mã.
Vừa rồi mẫu thân ta nói ta có thai rồi.”
Âm thanh không quá to, không quá nhỏ, vừa đủ truyền đến tai Mạnh Vân Lâu.
“Cái… Cái gì? A La.
Nàng nói là?” Khuôn mặt Mạnh Vân Lâu tràn đầy vui sướng.
Vì niềm vui sướng đó, mọi nghi ngờ của Lý Thanh La đều tan biến, lông mày nàng giãn ra, không ngừng gật đầu lia lịa.
Niềm vui được làm phụ thân khiến chàng ôm chầm lấy Lý Thanh La, trên đài Nhân Duyên vang vọng tiếng cười hạnh phúc của nữ tử, tiếng cười ấy càng lúc càng xa.
Mà trên đài Nhân Duyên, người bị lãng quên kia vẫn mỉm cười như cũ, tươi cười ảm đạm.
Tin tức Trưởng công chúa mang thai khiến cả cung Tử Vi vui mừng khôn xiết, ba ngày sau Quân vương và Quân hậu quyết định tổ chức đại yến tiệc, thỉnh Đế quân và Đế hậu đến cung Tử Vi, dù sao, trưởng công chúa cũng đang mang thai cháu của bọn họ.
Trong không khí hòa vui đó, chỉ có duy nhất Lý Thanh La trong lòng bất an, hai đêm liên tiếp, nàng tỉnh dậy với tiếng cười thảm thê lương của một nữ tử, khi tỉnh dậy thì không thấy thân ảnh quen thuộc kia, một lát sau, nàng mới nhớ Mạnh Vân Lâu đã được Thiên Đế truyền vào cung.
Nhũ mẫu và Tiểu Tú đứng bên ngoài, vì tiếng hét của nàng liền xông vào.
Tiểu Tú lo lắng nhìn nàng, nhũ mẫu lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng, trấn an nàng, nói với nàng rằng hầu hết ai lần đầu mang thai cũng sẽ xuất hiện tưởng tượng này, mẫu thân nàng lúc trước mang thai nàng cũng giống như vậy.
Nhu mẫu đã theo mẫu thân nàng đến cung Tử Vi, kể từ khi nàng trở lại cung Tử Vi, mẫu thân đã phó thác nhũ mẫu chăm sóc nàng, luôn rất thân thiết với nàng, mà Tiểu Tú là người bạn duy nhất mà Lý Thanh La kết giao ở Nam Hải, nguyên thân của Tiểu Tú là ngọc trai hóa thành.
Hai người đó luôn ở bên nàng.
Không sao, không sao, dưới sự trấn an của nhũ mẫu, Lý Thanh La dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh La đi đến Cao Đài trong cung Cận Nguyệt như thường lệ, cơn gió buổi sáng trong veo lướt qua tai nàng, cảnh tượng quen thuộc này khiến trái tim bồn chồn của nàng dịu đi.
Cung Cận Nguyệt là cung đẹp nhất trong Tử Vi Tinh, trang nhã, thoải mái và lại gần cung Nguyệt nhất nên được gọi là cung Cận Nguyệt, mẫu thân nói nàng được sinh ra ở đây.
Nàng đặt tay lên bụng vẫn phẳng lì của mình, khóe miệng hiện lên nếp nhăn khi cười, ngày đó, phò mã của nàng cũng đặt tay lên bụng nàng như thế này.
A La, không thể tin được, tiểu gia hỏa của chúng ta lại ở đây, chàng thì thào như một đứa trẻ thỏa mãn.
Nàng cũng cảm thấy không thể tin được, cứ như, mới ngày hôm qua chàng còn cài đóa hoa tử vi lên thái dương của nàng, mà sao trong nháy mắt nàng sắp được làm mẫu thân rồi.
Một mùi thơm thanh dịu kèm theo tiếng cười yếu ớt của mẫu thân: “A La, con vui đến vậy sao?”
Nàng gật mạnh đầu.
Mai Tiểu