Editor: QingWei
Vào ngày mồng một tháng Năm, Tiểu Khương cùng với Tam hoàng tử đến thăm phủ Quốc sư.
Từ khi Chiêu Thục lập thái tử, những năm gần đây quốc thái dân an, Mân quốc sư dần lui khỏi chính sự, nửa năm gần đây ông hầu như ở trong nhà nghiên cứu kinh sách.
Có vẻ Mân quốc sư không hề ngạc nhiên trước sự tới thăm của Tam hoàng tử, bọn họ ngồi ở đại sảnh.
Bàn cờ nhanh chóng được bày lên, nhưng hôm nay, Tam hoàng tử không có chút trạng thái nào, thỉnh thoảng còn mắc vài lỗi nhỏ.
Cuối cùng, Mân quốc sư bảo người hầu dọn bàn cờ đi, hai người đối diện nhau một lát.
“Sư phụ, người nghĩ nàng có trở lại không?” Tam hoàng tử phá vỡ sự trầm mặc đầu tiên, lần này ngài ấy không gọi ông là quốc sư như mọi khi mà gọi là sư phụ.
“Nàng sẽ trở lại.” Mân quốc sư nở nụ cười hiếm có.
“Thật sao?” Tiểu Khương cảm giác được giọng của Tam hoàng tử có chút run: “Nàng thật sự sẽ trở lại sao?”
Nhìn thấy Mân quốc sư gật đầu, Tam hoàng tử như trút bỏ được gánh nặng, cười như một đứa trẻ, lúc đó Tiểu Khương cảm thấy đó không phải là Tam hoàng tử mà hắn ta biết.
Trên đường hồi cung, Tam hoàng tử ghé vào một tiệm trà, ngài ấy mua trà xuân mới ra vào đầu năm nay, Tam hoàng tử khi đó thân thiện hơn bao giờ hết, thân thiện trò chuyện với ông chủ.
Hỏi thăm về khí hậu ở phía Nam, về những chuyện vặt xảy ra ở đó…
Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, Tiểu Khương biết được hàng năm chủ tiệm đều đến phía nam thu mua lá trà.
Rời khỏi tiệm trà, Tam hoàng tử cầm cẩn thận trên tay lá trà.
Ngài ấy nói, Tiểu Khương, lão sư nàng thích lá trà ở tiệm này nhất, lá trà trong cung đều không lọt được vào miệng nàng, Tiểu Khương, ngươi nói xem có phải nàng rất kén chọn không.
Nhưng Tiểu Khương, nàng cũng không kén chọn bất cứ thứ gì khác.
Ngài ấy nói, Tiểu Khương, ngươi nói xem liệu sau khi nàng trở về nàng có nhận ra ta không, phụ vương nói ta khác lúc nhỏ, không, không, Tiểu Khương, lão sư nàng, nhất định sẽ nhận ra ta, ta là ai chứ, ta là Tiểu Lâu của nàng.
Ngài ấy nói, Tiểu Khương, không biết sau khi trở lại nàng có nhận ra ngươi không nhỉ, đến lúc đó, nhìn thấy ngươi nàng sẽ rất vui, xem ra, lúc trước chắc chắn là nàng đã thường bỏ lại ta rồi một mình chuồn khỏi cung.
Ngài ấy nói, Tiểu Khương, lão sư, ngày mai nàng sẽ trở lại.
Nói xong những lời này, đôi mắt của Tam hoàng tử sáng rực như sao trời, ngài ấy hơi ngẩng đầu lên, như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, từ đầu tới cuối đều là độc thoại.
Lão sư à, Tiểu Khương rất tò mò về vị lão sư ở Hiên Chu kia, có thể thấy, nàng có sức ảnh hưởng đến Tam hoàng tử lớn biết bao nhiêu.
Sau này, Tiểu Khương mới biết được là “nàng” chứ không phải “hắn”*.
*Trong tiếng Trung hắn(他) và nàng(她) đều được phát âm là [tha] nhưng chữ viết lại khác nhau.
Tam hoàng tử trở về Lăng Tiêu các liền đi đến Hiên Chu viên, ngài ấy phân phó người quét dọn sạch sẽ mọi ngóc ngách trong Hiên Chu viên, sai nhóm tiểu tư mang hoa nhài trên cửa sổ, thay mới toàn bộ đèn…
Sau nhiều lần giày vò, ngài ấy tựa vào cửa sổ, hái một đóa hoa nhài trên cửa sổ, đặt ở gần mũi, cười thư thái.
Về tới Đằng Phi viên nơi ở của Tam hoàng tử, từ xa đã thấy Xuân Vị Ương một thân màu đỏ, nàng ta vừa nhìn thấy Tam hoàng tử liền như con nhím xù lông, chỉ vào Tam hoàng tử: “Lâu Sanh Ca, chừng nào thì ngươi thả ta về đây.”
Nàng ta hét lớn, hai mắt trợn to, một thân màu đỏ thật giống như hạt tiêu đang phun lửa.
“Được rồi, Xuân Vị Ương, đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn trở về đi.” Tam hoàng tử hiếm khi vẻ mặt ôn hòa với Xuân Vị Ương, không những thế, ngài ấy còn đặt tay lên má nàng ta, cười đến khuynh quốc khuynh thành: “Ngươi ngoan một chút, tới lúc đó ta sẽ thả ngươi về.”
Xuân Vị Ương hiển nhiên không ngờ Lâu Sanh Ca thay đổi ba trăm sáu mươi độ với nàng ta như vậy, nàng ta có chút sững sờ, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Lâu Sanh Ca, trái tim nàng ta đột nhiên loạn nhịp, vội quay mặt đi, sắc mặt nhanh chóng bay qua hai đám mây đỏ.
Ngày mồng hai tháng Năm, từ sớm Tiểu Khương đã tới phòng của Tam hoàng tử hầu hạ ngài ấy thay y phục, một người đáng lẽ giờ này còn ngủ lại không ngờ đang ngồi ngây ngốc trên giường.
Sau khi thay y phục cho Tam hoàng tử xong, ngài ấy đi tới chính điện giúp Chiêu Lăng vương xử lý tấu chương như thường lệ, chỉ là ngài ấy rõ ràng lơ đễnh, cuối cùng, Chiêu Lăng vương hỏi: “Lý tiên sinh hôm nay sẽ trở lại sao?”
“Vâng, phụ vương, lão sư, nàng nhất định sẽ trở lại.” Tam hoàng tử vội vàng đáp.
Chiêu Lăng vương không nói gì tiếp, phất tay ý bảo ngài ấy trở về đi, lúc này, Tam Hoàng tử như trút được gánh nặng.
Chỉ là…
Chỉ là Tam hoàng tử không chờ được lão sư của ngài ấy, từ sáng sớm cho đến chạng vạng, từ chạng vạng đến trời sụp tối, Tiểu Khương chưa từng thấy Tam hoàng tử như vậy, mới đầu, ngài ấy còn vui vẻ trò chuyện với Lục Châu, Lục Trúc, mới đầu, ngài ấy còn nhẫn nại để Lục Trúc thay ấm trà nóng hết lần này đến lần khác.
Thời gian trôi qua, một đám thị vệ ủ rủ trở về, sắc mặt Tam hoàng tử càng lúc càng khó coi, không, đó càng giống như là hoang mang.
Theo thời gian, toàn bộ Hiên Chu viên như trở nên ngưng đọng, Lục Châu, Lục Trúc cúi đầu một bên, những người khác cũng sợ đến không dám thở ra hơi.
Tiểu Khương cẩn trọng tiến lên: “Điện hạ, người còn chưa dùng bữa tối, hay là…”
“Lui xuống.” Tam hoàng tử lạnh lùng nói.
Mọi người nhìn nhau.
Lục Trúc cũng tiến lên, nhỏ giọng: “Điện hạ, có lẽ tiên sinh có việc nên trì hoãn thôi ạ.”
“Câm miệng.” Lời nói của Lục Trúc như châm thêm dầu vào lửa, Tam hoàng tử đột nhiên bật dậy, nổi trận lôi đình: “Các ngươi lui xuống hết cho ta…”
——
(QingWei: Lâu Sanh Ca giờ đã trưởng thành nên mình đổi