Editor: QingWei
Hàng loạt hành động không hợp thường quy của Lâu Sanh Ca khiến Xuân Vị Ương tâm hoảng ý loạn, lùi về bức bình phong một bước, giọng nói run run.
“Lâu… Lâu Sanh Ca, ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì à?” Lâu Sanh Ca cười nhạt, nâng cằm nàng ta lên: “Xuân Vị Ương, ngươi đoán xem?”
“Đoán? Đoán… Đoán cái gì cơ? Lâu Sanh Ca, ngươi… Ngươi đừng có xằng bậy.” Xuân Vị Ương căng thẳng đưa móng vuốt.
Tay còn lại của Lâu Sanh Ca chạm vào mặt nàng ta, giọng nói mê hoặc: “Vị Ương, ngoan, nhắm mắt lại.”
Lần đầu tiên, Xuân Vị Ương cảm thấy Lâu Sanh Ca có một đôi mắt vô cùng đẹp, xanh đen như mực, đáy mắt như vực sâu, mỗi một lần chuyển động đủ để biến thành người phong tình đẹp nhất trên đời.
Xuân Vị Ương thở dài trong lòng, nhắm mắt lại à, được rồi! Nàng ta thừa nhận nàng ta có tình cảm với hắn, tất cả tính tình ở trước mặt hắn đều bắt nguồn từ sự hoảng loạn.
Sợ bản thân bất lực, sợ vĩnh viễn biến thành nữ tử thâm cung trông mòn mắt ở trong hoàng cung, sợ vĩnh viễn biến thành người lao đầu vào lửa không biết mệt mỏi.
Lâu Sanh Ca cúi đầu, dán môi hắn lên môi nàng ta, nữ tử rạng rỡ này đã chạm vào trái tim hắn trong giây lát, hắn không thể phân biệt được liệu đó có phải là rung động hay không.
Hay là…
Có một số việc trong tiềm thức hắn không muốn nghĩ đến.
Ngay khi hắn muốn hôn sâu hơn, có tiếng bước chân lỗ mãng xông vào.
Tiểu Khương hiển nhiên không ngờ đi vào lại gặp phải cảnh tượng như vậy, hắn nhất thời sững sốt, vừa muốn lặng lẽ lui ra, đã bị gọi lại.
“Tiểu Khương, lão sư đã về rồi hả?” Tam hoàng tử hỏi câu này thần sắc không mất chút tự nhiên, nhưng dáng vẻ thẹn thùng của Xuân Vị Ương lại khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của nàng ta.
“Điện hạ, tiểu nhân tới đây là muốn bẩm báo, tiên sinh đã quay về rồi ạ, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Khi Lâu Sanh Ca hỏi câu này là đã bước tới ngưỡng cửa.
Xuân Vị Ương vẫn đứng tại chỗ, chạm vào môi chính mình, kinh ngạc nhìn hắn không thèm ngoảnh đầu lại.
Nàng đang tựa vào cây ngô đồng cao lớn, hắn ta cầm chén nước cũng không biết cùng nàng nói cái gì ở đó, từ xa đã nhìn thấy nàng cười khúc khích, cảnh tượng này khiến Lâu Sanh Ca nhíu mày.
“Sao lại thế này?” Lâu Sanh Ca bước tới, che giấu thần sắc, nhìn gắt gao Mân Nhuận Nguyệt ở phía sau.
“Nàng chơi cờ thua người ta bị phạt rượu ở Kỳ lâu, nên liền biến thành đức hạnh này đây.” Giọng điệu của Mân Nhuận Nguyệt như bất lực, còn mang theo vẻ cưng chiều vô thức.
“Chơi cờ thua? Bị phạt rượu? Đức hạnh?” Lâu Sanh Ca lại nhíu mày, hắn không thích Mân Nhuận Nguyệt dùng loại khẩu khí này nói chuyện, càng không thích hắn ta nói đến đức hạnh của nàng.
Người đang tựa vào cây ngô đồng, vừa nãy còn nhắm mắt giờ lại mở hờ, nàng đưa tay ra vẫy vẫy: “Ta… Ta mới không thua, Nhuận Nguyệt, không phải ta đã nói với ngươi là bọn họ ăn gian rồi mà?”
“Được rồi! Được rồi! Bọn họ ăn gian, ngươi không có thua.” Ngay khi Mân Nhuận Nguyệt định đưa nước cho nàng, đã bị một bàn tay chặn lại.
“Được rồi, ngươi có thể về rồi, Mân thị vệ.” Lâu Sanh Ca ngữ khí không vui ra lệnh đuổi khách.
Hắn không thích Mân Nhuận Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của nàng, hiện tại vì say rượu mà ánh mắt nàng có chút mê hồn, cử chỉ đáng yêu, có nét giống như thiếu nữ ngây thơ lại có nét quyến rũ đặc biệt của nữ tử trưởng thành, khó tránh khỏi làm người ta nổi tâm đen, mở tưởng hão huyền.
Lâu Sanh Ca không thích người khác nổi tâm đen, mơ tưởng hão huyền đến lão sư của hắn.
Đuổi được Mân Nhuận Nguyệt đi, Lâu Sanh Ca giãn mày, bế người luôn miệng nói không say lên, nàng còn nắm vạt áo của hắn lải nhải liên miên, tất cả đều là lời say.
Hắn cẩn thận lắng nghe, giống như có gì mà Tử Vi, năm trăm năm, Phượng Tiên…
Dần dần, Lý Thanh La cảm giác như nàng đã trở về cung Tử Vi vào năm trăm năm trước, phò mã của nàng đang bế vào động phòng, nàng khẽ nắm lấy vạt áo chàng.
Nàng chôn gương mặt nóng bừng vào lòng chàng, như vậy sẽ không bị chàng phát hiện giờ phút đó nàng đã rất hồi hộp.
Bước chân của Lâu Sanh Ca chậm lại, nơi bị mặt nàng dính sát như muốn thiêu đốt, thậm chí còn muốn đốt cả y phục của hắn thành một lỗ thủng lớn.
Hắn đặt nàng trên giường, sai Lục Châu mang nước tới, muốn lau mặt cho nàng, nhưng lúc này gương mặt nàng đỏ bừng như nhỏ giọt máu, Lục Châu vội vàng cầm khăn lau từ tay Lâu Sanh Ca: “Điện hạ, để ta làm được rồi ạ.”
Lau mặt cho Lý Thanh La xong, Lúc Châu mặt lộ vẻ khó xử nhìn Lâu Sanh Ca vẫn đang quan sát ở bên cạnh: “Điện hạ, đêm cũng đã khuya.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâu Sanh Ca, Lục Châu trầm tư, trong khi Lục Trúc lại vui vẻ rạo rực nói, tỷ, điện hạ, đối xử với Lý tiên sinh của chúng ta thật tốt.
Sau khi Lục Trúc nói xong liền bị tỷ tỷ nhà mình hung hăng lườm một cái.
Ngày thứ bảy trở lại Lăng Tiêu các, Lý Thanh La đột nhiên cảm thấy nàng thành người vô công rồi nghề, Lâu Sanh Ca quá bận rộn, mà nàng lại không nghĩ ra mình có thể dạy cái gì cho Lâu Sanh Ca mười sáu tuổi?
Vào ngày này, Lý Thanh La đi đến Đằng Phi viên, Lâu Sanh Ca đang đọc binh thư, cũng không ngẩng đầu lên, Lý Thanh La ngồi xuống cạnh hắn.
Hồi lâu, Lâu Sanh Ca ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Thanh La, mặt mày hắn bỗng chốc giãn ra, lão sư.
Hắn cẩn thận nhìn nàng, phát hiện vẻ mặt nàng không vui, còn mang theo vẻ mù mịt.
Đặt sách xuống, hắn nhích người qua: “Lão sư, có chuyện gì thế?”
“Tiểu Lâu.
Ta…” Lý Thanh La rũ mắt xuống: “Ta cảm thấy ta không có gì để dạy cho người cả.
Không bằng… ta…”
Lâu Sanh Ca nôn nóng đánh gãy lời của Lý Thanh La: “Sao… Sao lại không có gì để dạy cho ta chứ! Ta… Ta cần phải học rất nhiều từ lão sư đó.
Ta muốn người dạy ta…”
Dạy ta, dạy ta cái gì đây? Lâu Sanh Ca cảm thấy suy nghĩ của hắn có chút rối loạn, hắn sợ giây sau nàng sẽ yêu cầu nàng muốn rời khỏi hắn, nàng muốn trở về quê nhà của nàng.
Nhưng.
Phải để nàng dạy hắn cái gì đây?
“Tiểu Lâu này.
Chi bằng ta dạy người