Editor: QingWei
Đài Nhân Duyên, đá Tam Sinh là tín ngưỡng trong lòng của tất cả nam nữ yêu nhau trên Thiên giới, bọn họ khắc ước nguyện tốt đẹp, dài lâu của mình lên đá Tam Sinh.
Còn về việc cuối cùng ước nguyện đó có thành hiện thực hay không thì vẫn chưa biết được, thật ra, đá Tam Sinh cũng chẳng có tiên lực gì, nó chỉ là một khối đá đến từ nhân gian, một lần nọ, có một vị tiên nữ si tình mang nó từ nhân gian lên, các tiên nữ trong độ tuổi mơ mộng lại mê tín truyền thuyết đẹp đẽ của nhân gian, dần theo thời gian, khối đá từ đến nhân gian đã trở thành đá Tam Sinh, dần dần, có tương truyền đá Tam Sinh đã bị nhiễm tiên khí.
Thật ra, đá Tam Sinh có trước, rồi mới có đài Nhân Duyên.
Đài Nhân Duyên, luôn là nơi lãng mạn nhất trên Thiên giới.
Có lần, Lý Thanh La cũng muốn kéo Mạnh Vân Lâu đến đài Nhân Duyên, muốn khắc tên đối phương lên đá Tam Sinh nguyện đời đời kiếp kiếp, nhưng Mạnh Vân Lâu vẫn luôn bình thản nói với nàng rằng không cần đá Tam Sinh chúng ta vẫn sẽ đời đời kiếp kiếp.
Bây giờ, Lý Thanh La đã hơi hiểu.
Tiểu Chu nói, đài Nhân Duyên là nơi đính ước của Lý Mộng La và Mạnh Vân Lâu.
Dưới ánh đèn đỏ cung điện treo cao, quần lụa mỏng màu đỏ tôn lên vẻ lộng lẫy và xinh đẹp của người nọ, đẹp không tả xiết, nàng từng bước đi đến, bước chân theo đúng lễ nghi học được, không được quá nhanh cũng không quá chậm, luôn nhớ đầu phải hơi ngẩng lên bốn mươi lăm độ, từng bước đi về phía nàng ta.
Đến gần hơn, nàng thấy một dải băng xanh lam thắt nơ quấn quanh cổ tay nàng ta, cách đây không lâu dải băng đó vẫn còn trên hông của phò mã, là nàng đã tự tay thắt chàng, xuyên thấu qua dải băng, mơ hồ nhìn thấy vết máu mờ nhạt thấm ra, không biết phò mã có cảm thấy đau lòng khi thắt cho nàng ta không.
Lại gần một chút, nàng ta mỉm cười, nụ cười thiên kiều bá mị*, như bông hoa mẫu đơn kiều diễm nhất thế gian, mang theo vẻ khuynh thành.
*Thiên kiều bá mị-千娇百媚: xinh đẹp tuyệt trần.
Nếu nam nhân thì đều sẽ chọn nàng ta, phải không? Lý Thanh La loáng thoáng thấy vậy.
Lý Thanh La và Lý Mộng La chỉ cách nhau vài bước chân.
Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau.
Người lên tiếng trước là Lý Mộng La.
“Rốt cục đã muốn nghe chuyện cũ của ta và chàng rồi sao? Tỷ tỷ của ta? Không sợ ta lừa tỷ sao?”
Lý Thanh La không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng ta.
Nâng tay lên, Lý Mộng La nhấc váy, xoay người một vòng trước mặt nàng, làn váy đỏ uốn lượn như mây.
Nàng ta ngừng lại, khuôn mặt vô sắc, giọng nói như mộng: “Tỷ tỷ, y phục này của ta có đẹp không? Là Vân Lâu ca ca đã tặng ta khi ta mười lăm tuổi đó.”
“Vân Lâu.” Ánh mắt nàng hướng về ánh đèn cung điện, Lý Thanh La chậm rãi nói: “Hàng năm chàng đều tặng ta rất nhiều thứ, toàn bộ người trong cung Tử Vi có lẽ đều đã nhận được lễ vật của chàng.”
Lý Mộng La nhướng mày, vẻ mặt sinh động, kéo tay nàng, từng bước đi về phía đá Tam Sinh.
Với cái hất tay của nàng ta, tay áo dường như có ma lực, chúng trượt ra thứ ánh sáng giống như sao băng.
Sau khi tia sáng tan đi, trên đá Tam Sinh hiện lên dòng chữ như ẩn như hiện, sơ qua, nét chữ dần trở nên rõ ràng.
—- nguyện chúng ta một đời một kiếp.
Mặt sau còn có ngày, ngày đó thân phận của nàng vẫn còn là một tiểu tỳ nữ ở Nam Hải, lúc đó, nàng vẫn còn không biết trên đời này còn có người tên Mạnh Vân Lâu.
“Nhưng mà, Vân Lâu ca ca sẽ không đưa tất cả mọi người đến đây hứa hẹn cả đời đâu, tỷ tỷ.”
“Đây là một đời mà Vân Lâu ca ca đã hứa với ta, nét chữ kia tỷ tỷ chắc hẳn không xạ đúng chứ?”
“Kỳ thực, chuyện xưa rất đơn giản, trước khi tỷ xuất hiện, ta và Vân Lâu ca ca đã định một đời cho mình, nhưng cuối cùng vì để báo đáp ân tình của phụ thân chàng đã cưới tỷ.
Ta không trách chàng, phụ thân đối với Vân Lâu ca ca ân trọng như núi, tỷ tỷ còn không biết đi, Vân Lâu ca ca được sinh ra từ Thiên Đế và một người phụ nữ không danh chính ngôn thuận, thân phận của chàng không được quang minh, mỗi ngày phải sống trong sự đuổi giết của cái gọi là nhân sĩ chính trực của Thiên giới, cuối cùng, là phụ thân đã liều mạng cứu chàng, thay tên đổi họ ở cung Tử Vi, nên mới có thể sống sót.”
“Những điều này, bọn họ đều không nói với tỷ, đúng không?”
“Lý Thanh La, bây giờ tỷ còn tin hạnh phúc của mình là chân thật không? Còn tin tưởng vào phò mã của tỷ không?”
“Lý Thanh La, hạnh phúc của tỷ là trộm từ chỗ ta.”
Lý Thanh La kinh ngạc nhìn nét chữ quen thuộc trên đá Tam Sinh, đó thật sự là nét chữ của chàng, nàng luôn nói nét chữ của phò mã giống dáng vẻ của chàng, đẹp mắt giống chàng khiến cho người ta xem trăm năm không chán.
Nhưng hiện tại nét chữ quen thuộc kia như thiêu đốt mắt nàng, thì ra, chàng đã hứa hẹn một đời với nữ tữ khác, vậy tại sao lại còn đối tốt với nàng.
Chàng không biết, từ nhỏ nàng đã là một đứa trẻ tham lam, tham lam nhớ kỹ sự tốt đẹp của người khác đối với mình, nhưng chưa từng có ai tốt với nàng như vậy, huống chi là yêu.
Yêu, trong những năm tháng trưởng thành của nàng nó là cằn cỗi.
Một người tốt như vậy, nhẹ nhàng nói chuyện trước mặt nàng, nói rằng chàng sẽ đưa nàng về nhà.
Nhưng bây giờ lại có người nói với nàng những điều tốt đẹp đó đều là có mục đích, giống như một loại duyên nợ, ngẫm lại, phò mã của nàng đúng thật ngốc, chỉ vì báo ân mà bồi thường hạnh phúc cả đời mình.
Hiện tại, nàng dùng cái gì để phản bác Lý Mộng La đây, chẳng lẽ nàng còn muốn nói ta tin phò mã sao?
Không, ta không còn tin chàng nữa.
Nàng vốn không phải là người mạnh mẽ gì, ít nhất không đủ mạnh để có thể đao thương bất nhập.
Nàng quay đầu nhìn thấy chàng, phò mã của nàng,