Editor: QingWei
Cuối cùng, Lý Thanh La biết đây không phải là một giấc mộng.
Phò mã của nàng đã biến mất, có lẽ không bao giờ tìm được.
Ý thức được điều này, Lý Thanh La cảm thấy ngực mình đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bắt đầu xé toạc ra, sau đó, một cơn đau kỳ lạ lan tỏa ra khắp cơ thể.
Chất lỏng màu đỏ chói như trăng dưới y phục của nàng, lộ ra những sắc thái kỳ lạ.
Đau âm ỉ, kèm theo sự khủng hoảng lớn.
Lý Thanh La ôm chặt bụng của nàng, nói nhỏ, con ơi, đừng đi.
Khi bóng tối cuốn đi những suy nghĩ tốt đẹp nhất của nàng, Lý Thanh La nhìn thấy một đám người đang chạy về phía nàng trong sự lắc lư của những chiếc đèn lồng đỏ, mẫu thân nàng là người đầu tiên đi đến.
Mới sáng nay, nàng và bà còn bàn bạc nên đặt tên gì cho đứa bé, mà giờ đây nàng và con đã cách xa muôn sông nghìn núi.
Có lần, Lý Thanh La và Tiểu Tú cùng nhau trốn trên một chiếc thuyền ở Nam Hải nhìn một người phụ nữ đang sinh con, người phụ nữ trải qua muôn trùng vạn khổ mới đem vật nhỏ mặt đầy nết nhăn kia đến với thế gian này, vị bà mụ nhéo mông đứa trẻ một cái, đứa trẻ khóc oa lên, âm thanh vang dội, còn người phụ nữ vừa khóc vừa cười khi nghe tiếng khóc của đứa bé.
Tiểu Tú nói đó là vì quá hạnh phúc nên mới khóc.
Thừa lúc bọn họ không để ý, Lý Thanh La đưa tay chạm vào cơ thể bé nhỏ kia, nó ấm áp đến mức khiến người ta không nhịn được muốn rơi lệ.
Từ lúc biết được có một tiểu sinh mệnh đang được hình thành trong cơ thể mình, nàng đã mong chờ đứa bé lớn lên, mong chờ được nghe tiếng khóc lớn của con và mong chờ được tận tay chạm vào độ ấm của con.
Nhưng hiện tại, ông trời lại muốn mang nó đi, để trừng phạt sự tùy hứng và không tin tưởng tình cảm chân thành của người yêu thương của nàng.
Lý Thanh La ôm chặt bụng, cố gắng giữ lại tiểu sinh mệnh đó trong vô vọng.
Cuối cùng, nàng ngã vào vòng tay mẫu thân trong bóng tối vô tận.
Không có bốn mùa, Thiên Đình vẫn như cũ, mây mù cuồn cuộn, ngày đó, khắp nơi trên Thiên giới đều thắp sáng đèn lồng màu trắng, Lý Thanh La tỉnh lại, trước mắt nàng tràn ngập màu trắng.
Không thể chấp nhận nổi nên nàng đã trốn vào trong giấc ngủ, bởi vì nàng có một người dì thần thông quảng đại.
Dì của nàng tên Mai Cơ, vừa sinh ra đã được định sẵn trở thành Thánh nữ của Mai tộc, là tiên tri của Thiên giới, có thể nhìn thấy thế sự của năm trăm năm sau.
Khi tỉnh lại nàng đã nằm trong một căn phòng xa lạ, dì của nàng đang ngồi trước giường, lặng lẽ nhìn nàng.
Chiếc đèn lồng màu trắng của cung điện như nói rõ phò mã của nàng đã không thể trở về, giống như con của nàng.
Nàng quay đầu lại, nhắm mắt, không còn đối mặt với dì nữa.
Sau lưng vang giọng nói nặng nề của dì: “A La, Vân Lâu đi rồi, con của các con cũng không có duyên phận với các con, nhưng bây giờ không phải lúc con bi thương.”
“Dì, con muốn ngủ một lát.” Lý Thanh La chậm rãi nói, “Con muốn ngủ một lát, xin dì đấy!”
Người phía sau thở dài một hơi, một lúc sau, vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Ban đêm, Lý Thanh La như một u hồn đi tới đài Nhân Duyên, đứng đó rất lâu, rất lâu.
Nàng hướng tới ánh đèn sáng trưng của cung Tử Vi cúi đầu bái ba bái.
Nàng có một gia đình hạnh phúc, phụ thân nàng là một trong Mười Hai Tân Húc trên Thiên Đình, ông là người phụ thân cởi mở nhất Thiên Đình, vì thích văn hóa nhân gian, thế nên, gia đình họ luôn duy trì những phong tục của nhân gian, xưng hô cũng noi theo nhân gian mà gọi, mẫu thân yêu thương nàng bảo vệ nàng, phụ mẫu nàng tương thân tương ái với nhau.
Tạm biệt, phụ thân, mẫu thân!
Nàng không muốn đuổi theo kí ức trong cuộc đời dài đằng đằng này, để rồi hối hận, thế nên…
Lý Thanh La từng bước từng bước bước lên đỉnh của đài Nhân Duyên, nghe nói, từ đây xuống là vực sâu vô tận, người có đạo hạnh thâm sâu cũng không dám nếm thử từ nơi này nhảy xuống.
Cơn gió làm rối tóc nàng, Lý Thanh La đưa tay ra.
Nàng không biết sau khi nhảy xuống, liệu nàng có gặp lại Mạnh Vân Lâu hay không.
Tuy nhiên, một tấm vải trắng xuất hiện trên không đã chặt đứt dòng suy nghĩ của nàng, trong nháy mắt, nàng được đưa đến trước mặt dì, nàng nhìn thấy khuôn mặt đau thương và thất vọng của dì.
Hai tay Lý Thanh La ôm lấy chân dì, hét lên như một con thú.
“Dì, Vân Lâu đi rồi, đứa bé cũng không còn, hết thảy đều là do một tay con tạo thành, con không còn cách nào cả, từ nơi này nhảy xuống với con là một sự giải thoát, cho nên, dì, con cầu xin người…”
“Câm miệng, tại sao con không đứng ở góc độ của Vân Lâu suy nghĩ một chút, nó đã từ bỏ mọi thứ không phải để muốn con được bình an sao hả, sao con còn không hiểu.”
Lý Thanh La vẫn ôm chặt chân dì, không nhúc nhích.
“Hơn nữa, con lựa chọn vô trách nhiệm như vậy, có từng nghĩ đến cha mẹ của con hay chưa, con có biết để bảo vệ con, hiện tại cha mẹ con đã mất tự do, Vân Lâu là đứa con Thiên Đế yêu thương nhất, con cho rằng Ngài ấy chịu để yên sao? Cha mẹ con vì bảo vệ con mà mất đi tất cả, bây giờ còn đang bị nhốt trong thiên lao, con làm như vậy xứng với sự hy sinh của họ vì con không?”
Lý Thanh La chấn động, buông tay xuống, mặt nàng trắng bệch.
Lảo đảo ngã xuống đất, nàng túm lấy góc váy dì nói: “Dì, hãy đưa con đi đổi lấy cha mẹ con trở về đi.
Xin người hãy dẫn con đi gặp Thiên Đế.
Tất cả đều là lỗi của con, không liên quan gì đến họ hết.”
Mai Cơ ngồi xổm xuống, nắm lấy bả vai Lý Thanh La, nghiêm nghị nói: “A La, cha mẹ của con không muốn con làm như vậy, nếu con muốn cứu cha mẹ mình, điều