CHƯƠNG 16.
Hạ Mẫn ngồi trong nhà lao, xung quanh là hàng trăm người gào khóc đến váng óc. Mùi thịt cháy cùng máu tanh nồng nhập vào không khí làm nơi đây càng thên hôi hám. Xung quanh tối tăm, ẩm thấp, đâu đâu cũng thấy máu cùng những tiếng rên rỉ.
Hạ Mẫn được đặc biệt nhốt riêng tại góc cùng của địa lao. Đáng lẽ hắn sẽ được giữ lại để tra khảo trước khi bị giải đến nhà lao. Nhưng biết sao được, nhiều người muốn giết hắn như vậy.
Vọt tới góc phòng, hắn bắt đầu nôn dữ dội, đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn nôn trong ngày rồi. Thức ăn vốn cũng không ăn được mấy. Nay lại bị mùi hôi thối trong đây làm cho đến cả dịch mật vàng cũng nôn sạch.
Bên ngoài ô cửa nhỏ phía trên, tia nắn cuối cùng đã tắt từ lâu. Bây giờ Hàn Băng không biết đang làm gì. Mọi hôm thì hắn sẽ cải trang, chạy đến phủ xứ giả trêu chọc hắn.
Hắn ngừng nôn, lấy tay quệt miệng, tay kia đưa lên phủ trên bụng. “Bảo bối, đây không phải ở nơi cũ đâu. Con tha cho phụ thân lần này đi.” Hắn biết chắc đứa bé sẽ không nghe thấy, coi như nói những lời này là để an ủi bản thân đi.
“Mẫn.”
Đang mơ màng ngủ, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc bên tai.
Từ từ mở mắt, hắn nhìn thấy trần địa lao, hướng ra phía tiếng gọi, Hàn Băng một thân y phục thái giám đưa tay vẫy y lại.
“Ngươi…” Hạ Mẫn định đi về phía hắn nhưng cả người vô lực, đành từng chút dịnh lại phía hắn. Thấy vậy, Hàn Băng đau lòng vô cùng. Đáng hận lũ chết tiệt, các ngươi đã làm gì với Mẫn Mẫn. (họ có làm gì đâu — tại thằng con quý tử của anh đó chứ.)
Nắm lấy tay hắn qua song cửa, cảm nhận đôi tay kia rất lạnh giá. Cơ thể hắn mới chỉ sau một ngày đã trở nên khác xa. Hắn gầy đi. Màu môi nhàn nhạt trên làm da trắng càng làm người ta cảm thấy thập phần yếu ớt.
Nhìn Hàn Băng một lúc, tim Hạ Mẫn lập tức cảm thấy ấm áp, khẽ cười, hắn trêu chọc. “Ngươi mặc áo thái giám này.”
Y nhìn xuống, đúng là y đang mặc áo thái giám thật. “Đúng vậy. Việc này có sao chứ?” Y không hiểu ý hắn nói.
“Vậy ta cũng nên gọi ngươi một tiếng công công.” Nói xong hắn bật cươi thành tiếng.
Nụ cười tuy suy yếu nhưng lại rực rỡ như ánh ban mai trong cái đại lao tối tăm này.
Y đờ người một chút, sau đưa tay véo má hắn. “Dám nói ta là thái dám, coi ta xử ngươi kiểu gì.”
Hạ Mẫn nhìn thái độ hắn không khỏi cươi híp cả mắt.
Hàn Băng thở phì phì. “Xem ngươi kìa, ngồi trong đại lao còn cao hứng vậy. Xem như ngươi cứ thế mà chăm sóc bản thân trong này, ta khỏi cần cứu ngươi ra nữa.” Hắn có chút giận dỗi, phất tay áo rời đi.
Hạ Mẫn cười nhẹ nhàng. “Không tiễn.” (anh có thể tiễn đuợc sao? nhíu mày)
Nghe được vậy, Hàn Băng lập tức quay lại, véo mũi hắn. “Ngươi còn dám khi dễ ta. Đợi ta cứu ngươi ra rồi, đảm bảo sẽ đem ngươi đi xào bảy món, ăn sạch sẽ không còn một mẩu xương.”
Mọi người trong địa lao cùng đồng quay lại nhìn y.
Y hình như cũng hiểu ra chút vấn đề. Ngu ngốc, y nói ăn không phải ăn theo kiểu đó.
Hạ Mẫn lại càng cười vui vẻ.
Hàn Băng bất bình. “Mẫn, ngươi chỉ cười khi ta bị bắt nạt.” (ác quá.)
Hắn khẽ cười.
“Coi vậy đi. Ngươi đã thích như vậy thì cả đời này ta sẽ ở bên ngươi để ngươi bắt nạt bằng chán thì thôi.”
“Nói thì phải giữ lời.” Hắn chìa ngón út ra.
Hàn Băng vỗ ngực. “Vua…” Y nhận ra tình hình trước mắt, thu hồi câu nói. Quay lại đưa ngón út móc với ngón út của hắn. “Ta hứa. Với lại ta cũng hứa sẽ lấy ngươi làm vợ mà. Ta muốn bỏ mặc ngươi cho rảnh nợ cũng không được. Ai bảo ngươi đã hôn ta cơ chứ. Ta phải có trách nhiệm với ngươi.”
Hạ Mẫn đầu đầy hắc tuyến.
Mấy vị cai ngục gần đó nhìn Hàn Băng nhíu mày.
Hai người cứ như vậy, một người bên trong, một người bên ngoài, cười nó vui vẻ qua song cửa nhà lao.
Nhà lao vốn là một nơi đáng sợ. Ở đây bao đời chỉ có tiếng khóc than, tiếng gào thét, tiếng rên rỉ. Không khí ẩm thấp đầy mùi hôi thối. Là một nơi tối tăm, đến cả ngày hay đêm cũng khó để phân biệt. Vậy mà hôm nay, hai người đem tiếng nói đến sưởi ấm nơi này, đem nụ cười soi rạng mọi ngóc ngách.
Phàm là có nhau, nơi đâu cũng có thể là thiên đường.
Hàn Băng quay lại điện Thừa Càn, thay long bào trèo lên giường ngủ. Lý công công ở đằng sau khẽ cúi đầu. “Muôn tâu hoàng thượng, hôm nay người muốn ngự ở cung của vị nương nương nào?”
y nhắm mắt đáp trong vô