CHƯƠNG 26
“Khởi Bẩm hoàng thượng, sử giả, thái thượng hoàng triệu người đến tẩm cung.”
Hàn Băng đờ người, chăm chú nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Hạ Mẫn.
Hắn không nói gì nhưng biểu tình trên khuôn mặt cứng lại, ánh mắt trở lên lạnh đến cực điểm.
“Mẫn…” Y rời khỏi người hắn, quay ra bên ngoài nói. “Ngươi lui trước đi.”
“Tuân lệnh hoàng thượng.”
Y nhìn Hạ Mẫn một lúc rồi ngồi dậy. Hạ Mẫn biết y đang gắt gao nhìn mình nhưng vẫn không có biểu hiện gì, chỉ là phủ tay lên trán bắt đầu giả vờ trầm mặc ngủ.
“Hạ Mẫn.” Hàn Băng vừa lau qua cơ thể vừa vặc lại y phục. Y vẫn luôn mong muốn người kia có thể đi gặp cha. Dù gì hai người cũng đã có một khoảng thời gian cùng nhau chung sống rất vui vẻ. Người đó lại là cha y. Hạ Mẫn là.. nương tử… à không, là người cùng y yêu thương… diễn tả quan hệ hai người cũng thật khó quá đi. Nhưng quan trọng, y biết người đó là cha của cha hài tử trong bụng hắn. (=.=) Cha y mấy hôm nay có vẻ bệnh tình chuyển nặng. Ngộ nhỡ chuyện gì xảy ra.. Y thực không mong hắn ucngf người đó có còn chút gì nuối tiếc.
“?” Hắn không đáp, tiếp tục giả bộ ngủ.
Y rút tay hắn ra. “Ngươi chưa ngủ. Sao không đáp?”
Hạ Mẫn không muốn tâm sự nhiều lời, quay mặt vào bên trong.
“Mẫn, coi như ta xin ngươi.” Y kéo hắn lại đối diện mình. “Đi, gặp cha ta một lát.”
Hạ Mẫn suy tư không đáp khẽ hạ tầm mắt.
“Ta gì cũng đáp ứng ngươi, chỉ xin ngươi, giúp ta lần này, được không?” Một nỗi sầu muôn trùng vạn bể ẩn sâu trong đôi mắt y.
Hạ Mẫn lặng yên một hồi, tâm tư cũng không rõ như thế nào.
Hai người cứ như vậy yên lặng một lúc lâu.
Hàn Băng có chút thất vọng, y có thể làm mọi việc vì hắn. Cớ sao một chút việc cỏn con này hắn cũng không chịu đáp ứng y. Y sầu não quay đi. “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi.”
Tay y gần chạm đến then cửa thì nghe thấy tiếng nói. “Giúp ta tẩy.”
“Ân?” Y có chút mong chờ quay đầu lại.
“Ngươi… Ta đã bị ngươi làm cho bẩn như vậy, giúp ta… Tẩy qua cơ thể.” Hạ Mẫn lùi lại phía sau, dựa người vào thành giường.
“Được.” Hàn Băng cười đến sáng láng, đưa khăn lụa ẩm đến tẩy qua cơ thể hắn, rồi giúp hắn mặc lại y phục gọn gàng.
Hàn Băng thắt lại nút trên áo choàng hắn cười. “Tuyệt, chúng ta đi.” Nói rồi y đỡ Hạ Mẫn đi. Vì đã là đêm khuya nên cũng không cần để ý đến người khác. Hàn Băng ngang nhiên đưa tay luồn qua eo hắn đỡ lấy.
Hạ Mẫn trong lòng ngổn ngang trăm mối. Lúc nghe được tiếng báo của Lý công công, hắn tưởng chừng như máu trong cơ thể đã đông cứng lại. Hắn vừa mong chờ cuộc gặp này lại vừa không muốn gặp. Hắn biết Hàn Băng bị kẹt ở giữa quả thực rất mệt mỏi. Y nói đúng, y có thể làm mọi việc cho hắn sao hắn lại không vì y một lần này. Nhưng một phần nào đó trong hắn cũng một lần muốn hỏi cho ra để về sau không còn gì nuối tiếc. Hắn muốn nghe chính người kia nói ra có phải y đã giết phụ thân hắn không. Bao nhiêu lâu, hắn luôn cho rằng y là người giết. Nhưng một phần nào đó vẫn luôn chờ mong đó không phải sự thực.
“Mẫn, ngươi nghĩ gì?” Hàn Băng bên cạnh thấy hắn suy tư không khỏi tò mò.
“Ta… Không có gì.” Hắn khẽ kéo chặt thêm áo choàng, tay phủ lên bụng suy nghĩ.
Nếu thực hắn không muốn nói, y cũng không muốn ép thêm. Mà thực sự lòng y cũng minh bạch nỗi sợ trogn lòng hắn.
“Đến nơi rồi.” Hàn Băng buông hắn ra, cả hai tiến vào tẩm cung của thái thượng hoàng.
Thấy hai bóng người, Hàn Lân cùng thái hậu đang bồi trên giường lập tức quay ra nheo mắt nhìn.
“Hạo Triệt, sao ngươi ở đây?” Hàn Lân có chút kinh ngạc.
“Nhi thần thỉnh an phụ vương cùng mẫu hậu.” Hàn Băng cúi xuống hành lễ.
Hạ Mẫn cũng cúi xuống. “Thần sứ giả Nguyên quốc xin bái kiến thái thượng hoàng, thái hậu nương nương cùng Hàn Lân vương gia.”
“Miễn lễ.” Thái hậu phẩy tay.
Hàn Ly nghe được tiếng Hạ Mẫn, mơ hồ trở nên tỉnh táo, y chìa tay ra, thì thào gọi. “Mẫn… Hạ Mẫn.”
Tất thảy mọi người đều bất ngờ, Hạ Mẫn nhìn Hàn Băng rồi lại nhìn hai người đang ngồi bên giường.
“Phụ hoàng, ở đây không có ai là Hạ Mẫn.” Hàn Lân quay sang tỉ mỉ nói.
“Không…” Y lắc đầu rồi tiếp tục đưa tay ra. “Hạ Mẫn.”
Hạ Mẫn lại nhìn Hàn Băng, Hàn Băng luôn cổ vũ hắn tiến lại. Hắn lấy hết can đảm bước về phía trước, nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy chơ vơ giữa không trung. Hắn không phải làm vậy vì Hàn Băng, cũng không phải vì phụ thân mà là vì người đang cô đơn mong chờ lời tha tội của hắn và chính lương tâm mình.
Hàn Ly không ngờ hắn sẽ làm vậy, mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt đã long lanh một giọt nước. Hắn thực sự đã một phần chấp nhận lão. “Ra ngoài.” Y thều thào nói với thái hậu cùng Hàn Lân, cũng phất tay kêu cung nhân tất cả lui xuống. Hàn