CHƯƠNG 34
Hàn Băng quay đầu. Nam tử một thân y phục đỏ chói, nước da trắng ngần, tóc đen buông dài phía sau, vương vấn che hờ một bên mắt. Mắt bên kia cũng không có nhìn thẳng mà nhìn xuống dưới, để lộ ra chiếc mi dài cong. Trên tay còn cầm theo quạt giấy, cuối quạt treo một mảnh ngọc bội trắng nho nhỏ nhìn thật quen mắt.
Hàn Băng có chút sững người. “Hạ… Hạ Mẫn.”
Người đó từ từ ngẩng mặt lên.
Nhìn thấy đôi mắt kia, y chợt tỉnh mộng. Có thể dáng người người này giống hắn, nước da này giống hắn, đôi môi này giống hắn, cử chỉ trang phục có thể giống hắn, nhưng ánh mắt tuyệt đối không giống. Mắt Hạ Mẫn sâu hơn, long lanh hơn. Thoáng nhìn qua có thể lạnh lùng nhưng nếu nhìn thật sâu, lúc nhìn y trong ánh mắt luôn tràn ngập yêu thương.
Y chán trường quay đi chỗ khác. “Ngôn Kỉ Hàn, ngươi làm gì ở đây?”
“Bẩm hoàng thượng, ngài phải chăng giờ này đang rất tò mò xem ai thực sự là nội gián Nguyên quốc phái sang.”
Y cười nhạt. “Lòng trẫm tự rõ.”
Hắn không nói gì thêm, đứng lặng lẽ một bên cùng y ngắm bầu trời.
“Ngươi còn chưa về?” Y nhíu mày.
Hắn cũng cười nhạt. “Hoàng thượng cũng vẫn đang đứng ở đây.”
Y nhìn hắn không đáp, cẩn trọng đánh giá qua con người kia một vòng. Hắn là quan mới nhận chức, làm quan chưa quá nửa năm, nhưng lại luôn lấy được lòng người. Nhan sắc tuy có phần kém xa Hạ Mẫn nhưng mị lực tuyệt đối không thua một phân. Tính tình hắn lại có phần lãnh đạm, thẳng thắn như Hạ Mẫn. Nhưng bất quá, y biết, hắn thực sự còn rất nhiều toan tính chứ không đơn thuần như Hạ Mẫn. (kém xa Hạ Mẫn…. Hắc hắc… Hàn Băng… Anh đánh giá thật… Hắc hắc.)
Thấy Hàn Băng nhìn mình, hắn cũng không vội quay sang, mắt vẫn nhìn trời cao. “Đêm nay không trăng cũng không sao, mạn phép được hỏi Hoàng thượng là đang ngắm gì.”
Hàn Băng bỗng giật mình. Phải, y thực ra đang ngắm thứ gì?
Hắn bật cười, nụ cười mang đầy mị hoặc. “Hoàng thượng thật có nhã hứng khác xa người thường.”
Hàn Băng lại nhíu mày. Ngoại trừ Hạ Mẫn, cha y cùng Đoan Mộc bá bá ra, chưa ai dám nói với y bằng cái giọng này. Con người này, làm y quả thực thấy chút tò mò. Nhưng chẳng phải cảnh đẹp đêm nay đều bị hắn phá hư hết rồi sao. Y phẩy tay không nói một lời rời đi.
Ngôn Kỉ Hàn đứng phía sau nhìn theo bóng người kia, ánh mắt chợt loé lên một tia tiếu ý, đôi môi cũng khẽ vẽ nên một nụ cười.
—–
“Hạo Triệt, ngươi đỡ chưa?” Hàn Lân một tay khẽ giúp Hạ Mẫn xoa xoa bụng lớn.
Hạ Mẫn cười có chút nhợt nhạt. “Ta… ổn hơn rồi. Ngươi mau ngủ đi.”
“Có chắc không? Ta thấy ngươi…”
Hạ Mẫn khẽ trở mình, một tay xoa bụng. “Ta ổn.” Hàn Lân thấy vậy cũng không nói gì thêm, kéo chăn cho hắn cao một chút rồi trở về giường của mình ở đối diện.
Mấy hôm nay, hài tử như đang biểu tình hắn, liên tục quậy phá. Chắc hài tử trách hắn không chăm sóc bản thân. Thai nhi đã lớn mà ngày nào cũng liên tục sóc nảy. Khiến hài tử không thể ngủ yên, và tối đến, nó sẽ một trận quyền đấm cước đá không cho hắn ngủ.
Hàn Lân thở dài. Hai tháng đã qua mà bây giờ hai người mới đi được nửa đường đến Ngạn Long sơn, như vậy phải thêm hai tháng nữa mới đến biên giới. Vậy thật không ổn, lúc đó Hạo Triệt cũng sắp lâm bồn, không thể để hắn sinh hài tử ở nơi hoang vắng như vậy.
Hàn Lân mỗi ngày đều cố ý đi chậm một chút, như vậy, đến thời điểm đó hai người sẽ dừng chân tại một tiểu thôn lân cận. Nhưng không hiểu sao Hạo Triệt luôn nóng lòng, hắn muốn thật mau về. Thấy xe chậm một chút, hắn sẽ lập tức thúc giục.
Hạo Triệt, ngươi cứ vậy ta biết phải làm sao đây?
Hạ Mẫn xoa xoa bụng trấn an thai nhi đang náo động. Thời gian càng qua hắn càng lo sợ. Ngộ nhỡ Hạo Tuấn không đợi được hắn thì sao? Y lại cho quân tấn công trước thì sao? Hắn mỗi ngày đều như ngồi trên đống lửa. Hắn không phải không nghĩ cho hài tử. Chỉ là hắn không thể bỏ mặc chuyện sống chết của bao nhiêu con người.
Hàn Lân tuy gì cũng không nói để hắn an tâm, nhưng hắn vẫn loáng thoáng nghe được một vài tin tức. Hàn Băng đã xuất binh ra biên giới. Còn nghe nói bên Nguyên quốc sẽ sử dụng vũ khí bí mật.
Hạ Mẫn đưa tay gạt chăn xuống một chút. Điều này cũng thật kì lạ. Ở bên đó bao nhiêu