CHƯƠNG 41
Hạ Mẫn xiết chặt hài tử, mắt nhìn lão bà trước mắt. Hài tử cũng vì đau mà oa oa khóc lớn.
Nhìn thấy đứa nhỏ, lão bà chìa tay muốn ôm.
Hạ Mẫc cũng vô thức lùi lại.
Lão nhìn váy cùng nội khố phía dưới, cầm lên, đưa đến cho hắn.
Hạ Mẫn vẫn chưa hết hoảng sợ.
Lão lại gần, chìa tay muốn ôm hài tử.
Hắn giấu nhẹm hài tử vào trong lồng ngực.
Không biết qua bao lâu, nhận thấy sự chân thành trong hành động kia, lòng mới một chút lung lay mà đưa hài tử.
Bả lão mừng rỡ, ôm hài tử vuốt ve qua lại, sau một hồi thì đặt xuống, lau sạch sẽ cho hài tử cùng quấn cho nó một lớp chăn.
Xong rồi mới ôm hài tử lại gần, có ý muốn giúp hắn tẩy trừ qua cơ thể.
Hắn một chút sững người, lão bà biết hắn vừa sinh hài tử mà không một chút hoảng sợ lại còn hảo ý như vậy. Hắn cúi đầu nhìn xuống chính mình rồi giật mình nhớ ra Hàn Lân đã giúp hắn hóa thân thành nữ tử. Hắn chợt bật cười lắc đầu. “Lão bà, cảm ơn, ta tự làm được.”
Lão bà cúi đầu nghĩ một lúc, ôm hài tử lùi lại nhìn hắn.
Hắn đỏ mặt. “Lão có thể… Quay ra ngoài không?”
Bà lão cũng không nói gì mà quay đi.
Hắn nhân dịp tẩy lại chính mình. Địa phương kia vẫn đau đến khó tả. Áp chết tất cả, hắn mặc lại nội khố cùng váy, choàng thêm chiếu áo choàng, vịn theo tường mà nặng nhọc đứng lên.
“Lão bà. Cảm ơn.” Hắn gọi lão bà, đưa tay đỡ lại hài tử.
Lão nhìn hắn, biết hắn muốn rời đi mà kéo tay hắn, nắm chặt. Hắn cũng không hiểu lắm, cũng không vội rút tay ra.
Lão bà dắt hắn ra khỏi nhà kho rồi lên núi.
Đứng trên lưng chừng mạn đông Ngạn Long sơn, Hạ Mẫn nhìn xuống, phía dưới, hai bên hỗn chiến, máu đổ như suối, người chết cùng bị thương nằm la liệt. Hắn nhắm mắt. Đã quá muộn để làm gì đó.
Lão bà kéo tay hắn ý muốn đi tiếp. Hắn theo lão về căn nhà tồi tàn dựng tạm bợ vào núi ở phía