Thông tin truyện Duyên Kiếp Trước Nợ Kiếp Này

Duyên Kiếp Trước Nợ Kiếp Này

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

56

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 17789 lượt

REVIEW TRUYỆN DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY

 

Tác giả: Lam Tư Tư

Thể loại: Hiện đại, Thanh mai trúc mã, Nhẹ nhàng, Sủng ngọt, HE.

Số chương: 27 Chương + 3 Ngoại truyện

Tình trạng: Hoàn - Đã xb

---------------------------------

"Duyên kiếp trước, nợ kiếp này" là câu chuyện nhẹ nhàng không nhiều sóng gió của những người trẻ tuổi suýt đánh mất tình yêu của mình, nhưng thật may khi sắp sửa từ bỏ hy vọng, họ lại tìm thấy ánh sáng cho cuộc đời mình.

Truyện chủ yếu xoay quanh tam giác tình yêu: Tú Nghiên, Chung Tuấn Hải và Ôn Tịnh. Khi còn nhỏ, tình cảm của ba người họ rất tốt, là những đứa trẻ to gan nhất, luôn dẫn đầu cả đám trẻ trong xóm “xông pha ra trận”. Chỉ là khi lớn lên, cảm giác của con người cũng nhanh thay đổi, hoặc là có khi, thay đổi rồi nhưng bản thân của mỗi người lại không nhận ra. Họ đều có chấp niệm riêng, nhưng không một ai dám bước lên phá vỡ sự cân bằng vốn có.

Trưởng thành, bằng cách này hay cách khác cũng sẽ làm chúng ta thay đổi, có lúc làm ta trở nên nhút nhát khi đối mặt với hiện thực.

“Cậu đúng là đồ nhát gan!”

Thực ra, cho dù là ai cũng không có quyền trách móc người khác, vì một khi tình cảm đã trao đi, thứ bạn nhận lấy chính là sự đợi chờ hoặc là từ bỏ.

“Cậu luôn nói chẳng ai muốn cậu, nhưng có bao giờ cậu tự hỏi bản thân mình, cậu đã từng để ai trong mắt hay chưa?”

Vì yêu nên lo sợ, sợ đối phương không yêu mình. Có lúc Tú Nghiên luôn tự hỏi chính mình rằng, con mắt của cô có thể nhìn thấy những người đàn ông khác hay không? Cho nên mới nói: “Mỗi một phụ nữ đều đặc biệt chú tâm đến hai mối tình không tồn tại, một là mối tình đầu của mình, hai là mối tình đầu của người mình yêu.” (*)

Tôi cho rằng Tú Nghiên không ngốc, chỉ là cô không dám đối mặt. Bề ngoài là một cô gái mạnh mẽ nhưng chẳng ai hiểu được bên trong cô yếu đuối như thế nào! Cho nên, cô không hề hay biết rằng cũng có người con trai giống như cô, cứ lẳng lặng chờ đợi bao nhiêu năm trời chỉ vì không dám bày tỏ.

Năm mười hai tuổi, Chung Tuấn Hải đã nói với Tú Nghiên rằng: “...sau này tớ nhất định sẽ lấy cậu” nhưng nhiều năm như vậy có lẽ cô đã quên hoặc là cô chưa từng để ý đến.

Năm thứ hai đại học, anh ngồi trên chuyến tàu hơn mười tiếng đồng hồ chỉ để đến nói với cô rằng… “tớ thích cậu”, tiếc là lúc ấy anh không có can đảm cũng không muốn tạo áp lực cho cô. Cứ nghĩ rằng, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ nói rõ với cô, đợi đến khi cả hai tự lập rồi cũng không muộn.

Chỉ là, ngày anh tốt nghiệp cô đã yêu một người khác mất rồi, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô ấy dành cho người đàn ông khác, mà anh lúc ấy chỉ là người ngoài cuộc. Cảm giác bức bối ấy giống dùng một con dao chặt xương cùn cứa vào tim, cứ day đi day lại chẳng đứt nhưng lại có thể cắt đứt sự tự tin của anh, khiến anh chẳng còn dũng khí, không thấy con đường nào để đi.

Con người luôn phạm sai lầm chính là dễ dàng từ bỏ những thứ không nên từ bỏ, cố níu giữ những thứ không nên níu giữ. Tôi nghĩ rằng điều đáng tiếc nhất trong đời Chung Tuấn Hải chính là anh không có đủ dũng khí để tranh giành, cũng như anh đã phạm một sai lầm khi không theo đuổi cô.

Thậm chí, anh từng giận cô, giận cô vô tâm quên đi mất lời hứa của anh năm xưa, trách cô mãi mà không hiểu tình cảm bao nhiêu năm của anh. Cho đến mãi sau này anh mới hiểu, có một số chuyện vẫn phải tự mình đối diện, phải lắng nghe trái tim đang muốn gì? Để sau này, ít ra chúng ta cũng chưa từng hối hận cho những điều đã qua.

Như thế nào mới được coi là tình yêu sâu đậm? Nếu như thật sự yêu một người, bạn sẽ chẳng thể nào dễ dàng từ bỏ được tình cảm của mình. Giống như, Ôn Tịnh - cô biết trong lòng Chung Tuấn Hải vẫn luôn có một người con gái, nhưng cô vẫn luôn cố chấp cho rằng chỉ cần cô ở bên anh sẽ có lúc anh hiểu được thứ tình cảm của cô dành cho anh cũng sâu đậm không thua kém gì anh yêu cô gái đó. Chỉ là, tình cảm luôn là thứ không tuân thủ theo bất kỳ nguyên tắc nào.

Vốn dĩ bản chất tình cảm không sai, nếu có chỉ là chúng ta luôn cố chấp yêu một người không yêu mình. Có duyên có phận chúng ta sẽ gặp lại nhau, không sớm một bước cũng không muộn một bước, nắm tay nhau đến đầu bạn răng long.

-------------

Trích đoạn:

“Bảo Bảo, con thương ai nhất?”

“Mẹ”.

“Vậy….ai yêu con nhất?”

“Mẹ”.

Anh không cam tâm bắt đầu nịnh nọt: “Bố cũng yêu con nhất”.

“Không phải”, Bảo Bảo nghiêm túc cải chính, “Bố yêu mẹ nhất!”.

Chung Tuấn Hải nghiêm mặt quay sang nhìn Tú Nghiên, “Bà xã, sao em lại dạy con như thế?”

Tôi cười khúc khích: “Em chưa bao giờ dạy con câu nói này!”

Anh nghiêng đầu tiếp tục vặn hỏi: “ Bảo Bảo, sao con biết bố yêu mẹ nhất?”.

“Mẹ lúc nào cũng chạy xung quanh con còn bố lúc nào cũng chạy xung quanh mẹ”.

Chú thích: 

" " : là trích dẫn của truyện

(**): trích dẫn truyện Mối tình đầu – Cửu Dạ Hồi


Bình luận truyện