Editor: Thanh Việt
Hôm nay quý phủ Kim ngoại lang mua thêm một đám nô tỳ mới, có một số người ký khế ước bán đứt*, một số chỉ ký khế ước cầm cố* làm việc từ 5 năm đến 10 năm. Như vậy, nô tỳ bán đứt đều bị bán từ nơi xa hoặc vùng ngoại ô gần kinh thành tới đây. Loại người này không phải mất tích người nhà không tìm ra mà bị chính người nhà bán cho bọn buôn người, không mong có ngày trở về. Nhưng ký khế ước cầm cố lại khác, chẳng qua nhà những cô nương đó gần đây có chút khó khăn, bán họ có thời hạn để tiết kiệm lương thực trong nhà, người nhà cũng không tính bán họ đi làm kẻ hầu cả đời, chỉ cần chờ hết thời gian làm việc trong khế ước là có thể được thả về đoàn tụ với gia đình.
(*) khế ước bán đứt = tử khế, có hiệu lực đến chết
Khế ước cầm cố = hoạt khế
Phần lớn các nhà giàu dùng nô tài bán đứt, cho nên chỉ những nô tài bán đứt mới có thể làm việc trong hậu viện. Nhưng những nô tài đó ngoại trừ được người phía trên tự mình chọn lựa, nếu không trước ba đời rất khó lọt vào mắt xanh của người phía trên, vì chủ tử luôn tin tưởng người tự tay mình đào tạo nuôi dưỡng hơn là nô gia được mua từ ngoài vào. Người tiếp đón nhóm nha hoàn mới hôm nay là đám thô sử ma ma thông thường (ma ma làm việc nặng), lúc này đang tiến vào viện để dạy dỗ. Bọn họ hòng nghĩ muốn dạy bảo một số quy củ đơn giản trước khi đám nha đầu đó bước chân vào viện để học quy củ. Làm vậy để các ma ma cấp cao hơn nhìn vào, hơn nữa chỉ cần một hai người trong đám nha hoàn được chọn thì thô sử ma ma nào đã dạy quy củ cho họ sẽ được thưởng lớn. Thế nên bọn họ đều cố gắng để dạy dỗ đám nô tỳ mới.
Đầu tiên phải tách nô tỳ hoạt khế và tử khế ra, hai loại này có tương lai khác nhau, đường đi cũng khác. Đa phần nô tỳ cầm cố sẽ được phân làm việc ở ngoại viện để làm nha đầu làm việc nặng. Nhưng nô tỳ bán đứt lại được phân đến vị trí còn trống trong hậu viện. Bắt đầu làm việc luôn không có việc gì nhẹ nhàng tốt đẹp, nhưng được ăn no cũng đã may mắn rồi, nếu thật sự có bản lĩnh hoặc gặp cơ hội thì sẽ có thể được làm việc ở hậu viện của phu nhân hoặc nội viện của các cô nương, đối với bọn họ là một may mắn lớn hiện giờ. Ai cũng muốn đi lên chỗ cao, dù là nô tài thì cũng vậy, tiểu nô tài bị trung nô tài đè nặng ở phía trên, trên trung nô tài còn có đại nô tài, nhưng thăng lên đại nô tài thì vẫn thấp hơn nô tài bên người chủ tử một cái đầu. Đây là quy củ, cũng là hiện thực tàn khốc. Từng thô sử ma ma xoa tay hằm hè, hận không thể lập tức tuyển các nha đầu có tài để lập công, như vậy chẳng những bọn họ có thể làm việc trong nội viện, mà người nhà cũng có thể chuyển từ nơi thô sơ tập trung những người làm nặng nhọc ở phố sau đến nơi ở của các gia nô cấp cao hơn.
“Điền ma ma, đây là khế ước của các nha đầu cầm cố, ngươi mang đi trước đi”. Hôm nay Trương ma ma phụ trách ngoại viện, bởi vì bà có quan hệ thân thích ngoằn ngoèo với con dâu của tổng quản từ trước nên bà tiếp nhận việc quản giáo chuyện tốt xấu của các nha đầu ký tử khế trong viện.
Mà Điền ma ma không có chỗ dựa gì nên cũng nhịn sự hống hách của Trương ma ma, nhịn cơn tức này xuống, quay lưng trợn mắt lên, đưa một hàng tiểu nha đầu đi qua sân khác.
Trương ma ma sắp xếp xong, dương dương tự đắc hất cằm lên, cho đến khi không còn thấy bóng dáng Điền ma ma nữa mới ho khan một tiếng, lạnh mặt nói: “Ta là Trương ma ma người sẽ dạy các ngươi quy củ. Các ngươi sẽ ở viện này trong vài ngày, nhớ quản mắt, miệng, tai của các ngươi cho tốt. Việc không nên thấy thì đừng nhìn, không nên biết đừng nghe, càng không được nói bậy. Nếu không sẽ bị đánh chết cũng không ai giải oan cho các ngươi, các ngươi khác nhóm cô nương vừa rồi, người ta sau 5 đến 10 năm đã có người tới bảo lãnh.”
Phái Quốc có quy định, phàm là không ký tử khế, chủ nhân cũng chỉ có quan hệ thuê - mướn với nô tài, những người đó không phải là gia nô chân chính, nên nếu mất mạng, cũng sẽ khiến gia chủ vướng phải nhiều phiền toái.
Quả nhiên nghe xong lời này, không ít nha đầu tái mặt, thậm chí còn có tiếng nức nở truyền đến, mọi người cũng nghe lời cẩn thận hơn.
Trương ma ma giáo huấn xong, cảm thấy miệng lưỡi khô đắng liền cắt xén những điều vụn vặn trước sau, chuẩn bị đưa các nha đầu đi nhận phòng, sắp xếp tốt chỗ ở cho bọn họ. Nhưng chưa chờ bà ta quay người lại thấy một ma ma khác đột ngột đứng lên, đi ra cửa. Trương ma ma hoài nghi, cho đến khi bà ta nhìn thấy cô nương ở cửa viện thì lập tức bày ra khuôn mặt nịnh nọt, đầy vui mừng đi đến.
Cô nương ngoài viện cùng lắm chỉ khoảng mười tuổi, một thân váy màu hồng cánh sen, nước da trắng trẻo xinh xắn, trên người nàng lại bộc lộ tư thái nhàn nhã, người đeo đầy trang sức bạc, đám người trong viện này không ai có thể sánh được với nàng.
“Trương ma ma, Liễu ma ma, hai ngươi đều ở đây à?” Giọng nói mềm mại không xương như bông xốp, mang theo âm thanh ngây thơ đặc trưng của một đứa trẻ, một đôi mắt to đang tràn ngập ý cười, đôi môi phấn hồng hơi nhếch, cả người như đang phát ra ánh sáng rực rỡ.
Trương ma ma cướp lời cười nói: “Tất nhiên rồi, Tiên Tiên cô nương sao lại tới đây?”
Nữ hài kia mím môi đáp: “Đại phu nhân hỏi có phải hôm nay sẽ có nha đầu được phân tới không, nương ta liền sai ta làm chân chạy việc, ta cũng không lười biếng được.”
“Chao ôi! Sao có thể làm phiền cô nương tự mình tới chứ? Nơi này rất hỗn loạn, cô cô nương chỉ cần phái bừa một người tới là được.” Liễu ma ma khó khăn lắm mới tìm được lúc để chen miệng, bà ta cười đến nỗi các nếp nhăn co rúm vào.
Nữ hài hơi lắc hai búi tóc xoắn ốc* trên đầu, chỉ cười không đáp, rồi lại nhìn bọn nha đầu gầy yếu trong viện, trong lòng có tính toán, liền nói: “Mấy ngày nay đã làm phiền Trương ma ma tốn nhiều tâm huyết, nương ta nói trong viện đang thiếu người vẩy nước quét sân, đang chờ người được phân công qua đây.”
“Được được, ma ma ta bảo đảm có thể sắp xếp ổn thoả chuyện này!” Trương ma ma kín đáo liếc nhìn Liễu ma ma một cái, vội đáp.
Nữ hài thấy đã nói xong mọi việc liền cáo từ xoay người ra ngoài. Một thân quần áo và đám trang sức bằng bạc lung linh đầy trên người nàng khắc thật sâu vào