Editor: Thanh Việt
Tưởng thị tới, Tiên Y cho dù đã nói thai tượng không tốt, cũng không thể luôn tránh né không gặp, đặc biệt là vào gia yến, Tiên Y chắc chắn phải ra gặp một lần, cho dù không phải vì Tưởng thị, cũng không thể chậm trễ với Kim Thành Nghiệp. Hiện giờ thời tiết đã bắt đầu lạnh hơn, Tiên Y lại có mang, Bích Tỉ không dám để nàng bị cảm lạnh, liền lấy quần áo dày ra, thực ra Tiên Y cảm thấy hiện tại mình rất sợ nóng, nhưng ngại Bích Tỉ và mẫu thân cũng can thiệp, chỉ có thể không tình nguyện mặc đồ thật dày vào. May là Kim Phong Hoa cũng xót nàng, lúc trở về còn cầm một xấp tranh.
Tiên Y nhận tập tranh, có chút khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
Kim Phong Hoa kéo áo ngoài của nàng nói: “Ta biết nàng khi mặc quần áo thích mặc thử, nhưng chỉ sợ không làm vậy được, bây giờ trời lạnh như thế, cứ cởi đồ ra mặc vào luôn dễ bị gió lùa vào, trong quyển sách này là quần áo hiện tại nàng có thể mặc, muốn biết như thế nào, cứ nhìn sách là được, đừng tự mình thay đồ, lại nói làm vậy tìm quần áo cũng dễ, nàng muốn mặc cái gì vừa xem đã biết.”
Tiên Y nghe đến ngơ ra, chờ đến khi phản ứng lại mới nhanh chóng mở tập tranh ra, lập tức lại không biết nên làm gì bây giờ mới tốt, tập tranh trong tay mỗi tờ vừa nhìn đã biết là nàng, nhưng mỗi tờ đều là kiểu quần áo khác nhau, chẳng những có những bức đã mặc hết vào, còn có những bức vẽ cả bộ hoặc riêng lẻ từng món, thậm chí bên cạnh còn đánh dấu chất liệu quần áo phù hợp với loại thời tiết nào. Tiên Y cảm thấy tay của mình muốn run lên, nhìn trên tập tranh đều là từng tư thái khác nhau của mình, đột nhiên nhớ tới lúc vừa mới thành hôn nàng đã phát hiện trong một cái hộp trong hành lí của Kim Phong Hoa đều là tranh vẽ mình, bất giác đầu đầy vạch đen, ham mê của người này lâu như vậy còn chưa mất. Chỉ là nhìn lại chú giải bên cạnh, nàng lại cảm thấy như có được tri kỉ, nếu ở hiện đại có thể được coi như là người chồng quốc dân, ngay cả hành vi trộm vẽ lão bà cũng có vẻ không còn đáng khinh như vậy nữa.
“Chờ một thời gian ta không còn bận quá, lại làm cho nàng một quyển trang sức, nàng thích cái gì thì chọn cái đó, sau này mỗi một quý làm trang sức quần áo mới ta đều sẽ cho người làm một quyển sách, qua năm cái gì nàng thích thì giữ lại, không thích thì cứ để trong rương, hoặc thưởng cho hạ nhân cũng được, cất đi cũng được.” Kim Phong Hoa càng nghĩ càng cảm thấy tốt, dù sao với hắn mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ.
Tiên Y nhìn theo động tác của hắn, thì ra quyển sách này rất linh động, trang giấy bên trong có thể rút ra, nếu quần áo không mặc nữa thì có thể lấy ra, đồ mới cũng có thể bỏ vào, rất tiện lợi.
“Chàng làm quần áo trang sức cho ta, ta mới không tặng cho người khác đâu.” Tiên Y đóng quyên sách lại trịnh trọng bỏ vào trong ngăn tủ nói.
Kim Phong Hoa cảm thấy tính cách này của nàng rất hiếm lạ, liền đi qua ôm cái người không ngồi yên, lại nghĩ tới mấy tháng sau này cũng không có cách nào xả lửa, trong lòng rất tiếc nuối, nhưng lại chưa từng nghĩ tới tìm một nữ nhân khác. Kim Phong Hoa trong vô thức lại nhân nhượng Tiên Y, hắn chỉ cho rằng đây là do hắn không thể tiếp nhận một nữ nhân khác, thậm chí trong lòng còn có chút áy náy nói với Tiên Y: “Nàng có thai, ta cũng không định ra nhà khác ở, nàng càng đừng tìm người nào tới hầu hạ ta, ta không thích, chỉ là phải để nàng vất vả, có hài tử còn phải chăm sóc ta.”
Nhìn ánh mắt áy náy của Kim Phong Hoa, Tiên Y chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu cười, càng cười càng thoải mái, lời sau nàng mới nghe hiểu, hoá ra vị này không muốn tìm tiểu thiếp, còn cảm thấy rất có lỗi với mình, làm liên luỵ mình mang thai còn phải hầu hạ hắn. Đều nghe nói nữ nhân mang thai trở nên đần độn ba năm, vì sao nàng mang thai hài tử Kim Phong Hoa lại choáng váng thế này, rốt cuộc làm sao có thể bồi dưỡng ra một tinh hoa kì lạ thế này, tư duy không giống người hiện đại cũng thôi, ngay cả người cổ đại cũng hoàn toàn không giống! Ngươi có thấy nam nhân nhà ai không muốn ngủ với vợ bé, còn cảm thấy rất có lỗi với vợ cả?
Lúc này, Tiên Y đối với việc Tưởng thị đến đã thật sự không còn một chút sợ hãi nữa.
“Chậm một chút chậm một chút, đừng cười to!” Kim Phong Hoa duỗi tay ôm vào Tiên Y trong lòng, xoa ngực cho nàng, đôi mắt hơi rũ xuống, nhàn nhạt cong khóe miệng lên, nha đầu này thật là vui vẻ.
Gia yến rất đơn giản, Kim Phong Hoa cũng không ra ngoài ăn, tay nghề của đầu bếp trong phủ tốt ngang với đầu bếp bên ngoài, Tiên Y dắt Du nhi đã mặc quần áo mới đi vào phòng khác, Kim Thành Nghiệp đã nói chuyện với Kim Phong Hoa một lúc, thấy Tiên Y cùng Du nhi, Kim Thành Nghiệp mắt nhìn thẳng trực tiếp đi đến bế Du nhi lên đưa quà coi như trả lễ gặp mặt, Tiên Y theo sát đi lên hành lễ, Kim Thành Nghiệp vờ đỡ nàng. Hôm nay Trần thị không tới, tuy rằng bà đã là mẹ vợ của Kim Phong Hoa, nhưng đối với mấy đứa trẻ thế gia Trần thị đã sớm không có kiên nhẫn ứng phó, huống chi Kim gia đoàn viên, bà lại là một trưởng bối, cũng không thể để người khác bởi vì bà mà khách sáo, huống chi bà rất để ý thân phận trong quá khứ của mình, liền lấy lí do thân mình không khoẻ trốn trong phòng. Tiên Y thấy bà như vậy cũng không còn cách gì, để kệ bà, chỉ bảo phòng bếp làm nhiều mấy món Trần thị thích tặng qua cho bà.
Tưởng thị khoan thai tới muộn, tuy không mặc áo tang trắng, nhưng vẫn chỉ là váy trắng, có vẻ rất thoải mái mới mẻ, trên mặt hơi điểm chút son phấn so ra có phần khí sắc hơn ban ngày. Đi theo phía sau nàng ta là một nha đầu, lúc trước ở sảnh ngoài không nhìn ra, khi vào sảnh trong ngay cả Tiên Y cũng không khỏi cảm thán, đó nào phải là nha đầu, rõ ràng là một tiểu thư, dung mạo quyên tú không nói, dáng người yểu điệu cử chỉ quy củ, tử dáng người cũng lộ ra nhu tình nữ tử, quả thực chính là nữ nhân trong nữ nhân. Tiên Y dám khẳng định, nha đầu này chính là người đẹp thứ hai gặp được từ sau khi nàng tới Phái quốc.
Chỉ tiếc, nha đầu kia dù đẹp cũng như liếc mắt đưa tình với người mù, Kim Phong Hoa hằng ngày đã nhìn chán dung mạo của bản thân, lại có người trong lòng, đối với một vật xuất sắc chỉ sợ liếc nhìn một cái cũng lười. Tuy Kim Thành Nghiệp là nam tử bình thường, chỉ là kỉ luật của bọn họ nghiêm mình, trong lòng hắn nữ sắc cũng