Editor: Thanh Việt
Những nữ nhân kia chung quy sẽ không thật sự đưa đi làm quân kỹ, chỉ bị giam ở trong một cái viện không cho ra vào, chỉ chờ khi Tưởng thị về lại Hoành thành mới mang người về. Kim Thành Nghiệp không thể luôn ở trong Kim trạch, hắn là hộ vệ của Hoàng tướng quân, cho dù Hoàng tướng quân không có công việc gì, hắn cũng phải thường ở trong Hoàng phủ chứ không phải trong nhà đường đệ, đối với Tưởng thị hắn hoàn toàn không muốn quản nữa, hắn chỉ hi vọng ở thời điểm trước tết kinh thành sẽ được ổn định, hắn muốn xin một vài ngày nghỉ đưa Tưởng thị về, sau đó nói chuyện với tổ mẫu thật tốt, nếu bọn họ vẫn là mê muội không hiểu, hắn không ngại nói chuyện với Tam lão thái gia và phụ thân mình. Ngay cả hôn sự của hắn, ban đầu vốn còn muốn chờ một chút, nhưng hiện tại hắn đã chuẩn bị để cho Hoàng tướng quân xin một chân ở kinh thành cho hắn, sau này an cư lập nghiệp ở đây, không cần phải bị cột chung với tổ mẫu bọn họ nữa.
Tưởng thị bị làm cho mặt mày xám như tro đi về, Tiên Y đương nhiên cũng không rảnh an ủi nàng ta, hiện tại nàng đã nhìn ra được ý tứ của Kim Phong Hoa nên không còn gì sợ hãi, thà nàng dưỡng thai thật tốt còn hơn, hơn nữa còn phải xây dựng cảm tình với Du nhi. Một người sống quá thoải mái, ngày tháng sẽ qua nhanh, mới đó tháng 11 đã tới, bụng Tiên Y cũng lớn thêm, dựa theo ngày sinh Tiên Y tự tính, đại khái ở tháng tư năm sau nàng sẽ sinh, đương nhiên cũng có khả năng sẽ sớm hơn, hiện tại nàng muốn trước khi bụng đã rất lớn chuẩn bị trước vài món đồ, an bài đúng người, nhưng trong nhà có mẫu thân Trần thị, bên ngoài có Kim Phong Hoa, nói sang mồm là nàng an bài, thật ra là chơi bời lêu lổng thì đúng hơn. Vốn nàng còn tưởng rằng Tưởng thị sẽ làm ra một trận trạch đấu, kết quả thì sao? Chỉ mới một hiệp, Tưởng thị đã bị Kim Phong Hoa đánh thành bã, đã nhiều ngày thế này trừ Kim Phong Hoa đến, thời gian khác nàng liếc mắt một cái cũng không gặp được Tưởng thị, càng đừng nói cái gì gặp mặt nói lời sắc bén, cơ hội nói chuyện ít đến đáng thương.
Đối với điểm này, Tưởng thị nếu đã biết, sợ rằng cũng sẽ rất tán đồng với Tiên Y. Lúc đầu nàng cũng cho rằng nàng vào Kim phủ là có thể tiếp xúc nhiều hơn với Kim Phong Hoa, cho dù thái bà bà sai mang đến đám nữ nhân vô dụng kia, nàng cũng có thể lợi dụng thân phận tẩu tử lui tới với Kim Phong Hoa. Kì thực nàng cũng không biết rằng bản thân thực sự muốn làm gì, cả đời này của nàng bị huỷ hoại, nửa đời trước bị người thân gả cho một nam nhân nửa chết nửa sống, còn phải tranh sủng với một phòng đầy nữ nhân, kết quả hoa còn chưa tàn, cái đồ không đáng tin cậy đã chết, cũng tương đương với cả đời này của nàng cũng xong rồi. Nàng khác với những người trong đại phòng, đại phòng cũng không phải chỉ có một đứa con vợ cả là trượng phu nàng, lại nói công công cũng chưa già, cưới thêm một vợ kế, sinh thêm vài tiểu nhi tử không phải là không có khả năng, đến lúc đó, nàng cùng tên trượng phu đã chết của mình sẽ dần dần bị lãng quên, sau đó trốn trong một tiểu viện lạnh băng chờ cái chết tới, chờ thân mình bị hoá tro tàn.
Nàng đã vô vọng……
Tưởng thị đóng cửa sổ ngồi xuống trước bàn trang điểm, khuôn mặt nàng trong gương vẫn chưa già, nàng đang là tuổi nở rộ kiều diễm nhất, nàng còn chưa héo úa, nàng không nghĩ cứ như vậy mặc quần áo như người già vào, chỉ được dùng trang sức đơn giản nhất, mỗi khi khách tới chỉ có thể lộ mặt một lát liền phải lăn về lại viện của mình, bởi vì nàng là điềm xấu, có trượng phu chết sớm. Nhớ tới tương lai phải hàng đêm khuê phòng đơn chiếc, Tưởng thị hận không thể chặt hết móng tay, nàng là một nữ nhân, nàng chỉ muốn là nữ nhân được người ta yêu thương mà thôi.
“Một khi đã như vậy… Ta liền một hai phải làm cho xong.” Tưởng thị cầm hộp phấn bôi lên mặt, trong mắt đều là điên cuồng cùng bi phẫn, “Dựa vào cái gì đời này ta phải thủ tiết vì tên kia, dựa vào cái gì ta không thể lựa chọn người ta thích, ta phải có được hắn, có được hắn...”
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là nha đầu thiếp thân của Tưởng thị, mấy ngày nay Tưởng thị đều mang Thanh Trạc đi khắp nơi, nàng ta lại ra bên ngoài thám thính tin tức.
“Thiếu nãi nãi, bà tử ở ngoại viện kia rốt cuộc cũng đã xong.” Nha đầu kia rất sợ sau này Thanh Trạc sẽ thay thế mình, nhanh chóng đi vào nói.
“À? Bà ta không phải vẫn luôn không chịu sao?” Tay Tưởng thị tạm dừng hỏi.
“Ai, còn không phải là có tiền có thể sai quỷ khiến ma sao, hơn nữa nô tỳ chơi đùa một thời gian ngắn bên cạnh bà ta, đương nhiên phải xong chứ.” Nha đầu bên cạnh còn không quên tự dát vàng lên mặt.
Tưởng thị lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh nàng ta nhỏ giọng nói: “Buổi tối hôm nay có thể đi ra ngoài sao?”
Kia nha đầu hoảng sợ nói: “Thiếu nãi nãi vì sao buổi tối mới đi ạ?”
“Ban ngày Tam thiếu gia còn phải đến Hàn Lâm viện, làm gì gặp được ở đâu.” Tưởng thị lấy cớ nói dối, trong lòng lại tính toán phải mặc quần áo như thế nào.
“Nhưng……” Nha đầu đó cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn, rồi lại không nói nên lời được là chỗ nào.
“Đừng chần chờ nữa, nhanh chóng tìm cho ta bộ váy tím nhạt kia.” Tưởng thị quả quyết nói.
Nha đầu không dám chậm trễ đi tìm, nhưng vẫn không quên khuyên nhủ: “Chiếc váy kia là để mặc cho mùa hạ và mùa thu, bây giờ là mùa đông, không lạnh sao?”
Tưởng thị trở lại trước bàn trang điểm chỉnh sửa lại trang sức của mình, đầu cũng không thèm nâng nói: “Ngươi đừng nói, lấy cho ta cái áo choàng da hồ ly lại đây là xong, giày cũng phải phối hợp với màu của váy.”
“Dạ!” Nha đầu kia biết tính cách của Tưởng thị, nhanh chóng làm theo, rất nhanh đã lấy đồ vật ra chuẩn bị xong, Tưởng thị cũng đã chọn trang sức thật tốt.
“Qua một canh giờ nữa, ngươi lấy một chậu nước tới cho ta, ta muốn trang điểm.” Tưởng thị nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ nói.
Nha đầu đó đồng ý, do dự một lúc mới sợ hãi hỏi: “Thiếu nãi nãi tội gì phải vì mấy nữ nhân đó mà đi tìm Tam thiếu gia, tương lai bọn chúng thế nào, đều đã là mệnh.”
Tưởng thị nghe xong cười, thần sắc đặc biệt nhu hòa nói: “Nữ nhân ấy à, mệnh đã định là sẽ mhổ, nếu là ta không đi, ta sẽ không thể bỏ suy nghĩ này xuống.”
Nha đầu đó cho rằng nàng đang nói những nữ nhân kia, không khỏi nói thầm Tưởng thị tốt bụng, sau đó liền ra cửa đi làm việc.
Ước chừng đã đến chạng vạng, Kim Phong Hoa từ Hàn Lâm Viện trở về, gã sai ngoại viện vặt từ bên trong đi ra, ở bên tai Quan Kỳ nói vài câu liền chạy ra.
“Chủ tử, bên kia đã buông lỏng.”
“Thật sao? Cũng đúng lúc rồi, ả ta hao hết tâm