Editor: Thanh Việt
Nếu nói Tiên Y đối với sự tình ở thư phòng tiền viện không biết gì cả, đó là hoàn toàn không có khả năng, không phải nói là rõ ràng mười phần vì nàng chưa có được tin tức linh thông như vậy. Nhưng mà sự việc trong phủ Kim Phong Hoa chưa từng kiêng dè Tiên Y, cho nên chờ sang ngày hôm sau Tiên Y dậy liền từ miệng Bích Tỉ biết được, đêm hôm qua Tưởng thị và Kim Phong Hoa náo loạn mâu thuẫn ở thư phòng, sau đó bị Kim Thành Nghiệp đụng phải, sau đó Kim Thành Nghiệp vào sáng sớm hôm nay đã đem Tưởng thị cùng với mấy người mang đến mang toàn bộ về Hoành thành. Đơn giản như vậy, mọi việc cũng xử lí cực kì nhanh chóng, chuyện này làm cho Tiên Y đang có ý tưởng chuẩn bị lưu tâm luyện thân thủ với Tưởng thị tan biến như bọt biển, về phía nàng, những đối thủ tâm cơ thâm trầm giống như đều ở dưới mí mắt của Kim Phong Hoa, sau đó sức chiến đấu tự động biến thành đậu tương, cho nên lâu lâu nàng vừa mới bốc lên ý chí chiến đấu, đối phương đã biến mất vô tung vô ảnh, đúng là làm nàng có cảm giác ưu thương mà. Chỉ là cho dù người khác không nói chi tiết với nàng, nàng cũng có thể tự mình suy nghĩ ra, Tưởng thị có tâm tư gì đối với Kim Phong Hoa, có mục đích gì, nàng đã sớm biết, bằng không cũng không như gặp đại địch vào thời điểm Tưởng thị tới, chỉ là nàng không ngờ rằng Kim Phong Hoa cẩn thận như vậy, Tưởng thị trừ lúc đầu tới có giao tiếp một ít với người ngoài, sau này vẫn luôn ở trong thiên viện, ngay cả cơ hội tìm Tiên Y gây phiền toái cũng không có, nàng không cho rằng Tưởng thị đang chờ đợi thời cơ hay là cải tà quy chính, đối với thái độ bảo vệ của Kim Phong Hoa đối với nàng, Tiên Y cảm thấy rất ấm áp.
Ngẫm lại việc trong thư phòng bị Kim Thành Nghiệp phát hiện, Kim Thành Nghiệp lại nhanh chóng mang Tưởng thị về, Tiên Y liền biết được chỉ sợ cả đời này của nàng sẽ không gặp được Tưởng thị nữa, mà đại phòng sẽ một lần nữa tĩnh lặng xuống, tạm thời sẽ không ra ngoài gây phiền toái.
Đã không còn địch bên ngoài, trong nhà hoà thuận, Tiên Y một lần nữa vui sướng sống cuộc sống của sâu gạo, thân thể vốn cũng từ tinh tế đã trở nên đầy đặn, thật giống như trong bụng đang mang một quả cầu khí, tứ chi đều là trướng khí, tròn thêm một vòng. Tiên Y có chút phát sầu, nhưng tiếc rằng mẫu thân và Kim Phong Hoa đều cảm thấy nàng như vậy rất tốt, đặc biệt là Kim Phong Hoa vừa trở về đã ôm nàng không buông tay, cũng không chê nàng mập như trái bóng, chỉ nói nàng toàn thịt làm hắn ôm rất thoải mái. Vì thế vốn Tiên Y từ kiếp trước đã không thích giảm béo, rất không có tiền đồ coi thường thể trọng của mình.
Tới gần cuối năm, Tiên Y cũng đã dần ổn định, dựa theo ý tưởng của Trần thị, nàng nên đi ra ngoài tản bộ, đỡ phải nghẹn cả ngày trong phủ, đối với thai phụ cũng không tốt lắm, huống chi Tiên Y là quý nhân trong phủ, mỗi ngày ngoại trừ phải ra ngoài tản bộ, cơ hồ đều không vận động, Trần thị lo lắng hài tử trong bụng nàng được nuôi quá lớn, sang năm sẽ khó sinh, liền dứt khoát đưa nàng đến ở một đạo quan phụ cận, vừa đúng lúc bà cũng có thể đi cầu nguyện. Tiên Y đối với chuyện này cũng không có dị nghị, bản thân nàng là trạch nữ, nhưng nếu có thể đi ra ngoài đi dạo cũng tốt, nhưng mấu chốt là nơi của Kim Phong Hoa lại xảy ra vấn đề, Kim Phong Hoa vốn đã không thích Tiên Y tiếp xúc với người ngoài, hắn nguyện ý đặt Tiên Y trong hậu trạch nhà mình, để hắn có thể bảo vệ hằng ngày, huống chi Trần thị chọn ngày đi ngoài về lúc Kim Phong Hoa có việc, chỉ có hai người Tiên Y cùng Trần thị đi ra ngoài làm hắn không có cảm giác an toàn, cuối cùng hai bên bàn bạc, thống nhất lùi ngày đi lại vào ngày khác, là vào ngày nghỉ của Kim Phong Hoa, để cho Kim Phong Hoa có thể tự mình mang theo Tiên Y đi đạo quan làm lễ tạ thần.
“Vốn dĩ là Tiết Trần thị kia còn nói cũng muốn tới đạo quan cầu phúc, kết quả đúng lúc lục bộ có lệnh, phu quân nàng ta sang năm sẽ phải đến nơi khác làm việc, lần này sợ là không đi được, ngay cả Tiết Đại cô nương cũng không có cách tới.” Tiên Y ngồi trong xe ngựa vuốt cái bụng đã to nói với Kim Phong Hoa.
Kim Phong Hoa nghe vào tai ghi vào lòng, hắn còn nhớ rõ Tiết Nhị lão gia đậu cùng bảng với hắn, chỉ là không đậu thứ cát sĩ, nhưng mà trong nhà lại có quan hệ máu mủ gì đó với nhà mẹ đẻ của Tiêu phi, tất nhiên là đi lối tắt, lấy kí ức của hắn kiếp trước mà nói, vị Tiết lão gia này sau khi được sắp đặt ra khỏi kinh thành làm trở về đã được vào Hộ bộ, tuy rằng chức quan không lớn, nhưng quan hệ với người khác cũng tốt, nhưng đó lại là sự tình của ba năm sau, nếu khi đó hắn còn ở Hộ bộ, không chừng sẽ dùng người này. Còn vị Tiết Đại cô nương kia sau đó được gả cho nhi tử thế gia, không tốt không xấu, chỉ là sau khi Trịnh Dịch Hiên đăng cơ, toàn gia bị phái đi nơi khác, đến khi hắn chết cũng chưa trở lại.
“Sang năm chắc Lương thị đã sinh, đợi nàng ấy ở cữ xong ta đã sinh rồi.” Tiên Y vừa nói vừa ăn thịt khô: “Nhưng mà thật ra nhờ câu nói cát tường của nàng, hôm sinh nhật ta ấy, nàng ấy bảo ta sinh một đứa, lúc ấy còn không nghĩ tới thật sự là hài tử lại ra thật.”
“Ừ, chờ nàng ta sinh xong, sai người đưa một phần hạ lễ cho nàng ta đi.” Kim Phong Hoa cầm khăn lau miệng cho Tiên Y nói.
Xe ngựa đi không nhanh, cho nên họ phải đi từ sớm, chỉ là sắc trời mới đây còn tốt đẹp, bây giờ lại nổi gió to lên, sau đó tí tách tí tách bắt đầu mưa, chuyện này làm cho Tiên Y nhíu mày, nàng vẫn còn nhớ rõ lần trước đến đạo quan đã là nhiều năm trước, đi cùng mẹ cả của Kim Phong Hoa tới, lúc ấy sắc trời cũng không tốt. Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến việc phát sinh ở đạo quan, liền kéo tay Kim Phong Hoa nói: “Ta nói với chàng cái này, lúc trước ta tới đạo quan, còn gặp quỷ.”
Kim Phong Hoa cười khẽ, dường như không tin.
“Chàng đừng có không tin.” Tiên Y trong lòng còn sợ hãi vỗ ngực nói: “Ngày đó buổi tối trời mưa, không hiểu được vì sao chỗ chúng ta ở lần trước bị một đám thái giám bao vây, nếu không phải do chúng ta kiên trì, sợ là còn muốn tận sức lục soát sân, kết quả chuyện này được giải quyết, nửa đêm ta nhìn thấy một cái bóng màu trắng bay bay trên nóc nhà, doạ chết người.”
Kí ức của Kim Phong Hoa chợt loé, sắc mặt lập tức trở nên kì lạ, sau đó mới hỏi: “Làm sao nàng biết đó là quỷ mà không phải người?”
“Sao có thể là người, nếu đó là đại hiệp nào đó thì không phải đều mặc y phục dạ hành sao? Phải đen như mực mới đúng, ai lại đi mặc đồ trắng nói cho người ta biết mình đang bay trên nóc nhà chứ?” Tiên Y trừng mắt nói với Kim Phong Hoa, một bộ dạng chàng ngốc hay sao mà phát biểu như vậy.
Kim Phong Hoa phụt bật cười, sau đó