Editor: Thanh Việt
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, tiểu tử kia vẩy nước tiểu thúi hoắc lên người ta.”
Ngoài cửa một thân ảnh ước chừng trên dưới mười tuổi chạy vào, trên mặt còn mang theo nét tròn trịa của trẻ con, cau mày rất không vui.
Linh Linh căn bản không ngẩng đầu, nhìn thẳng vào sách nói: “Ngươi đã lớn bao nhiêu, đệ ấy lớn bao nhiêu? Còn có, nhất định là do đệ lén ôm đệ ấy.”
Đứa trẻ kia chột dạ chuyển động con mắt nhỏ giọng nói: “Đệ muốn thử xem xem đệ ấy nặng bao nhiêu.”
“Hôm nay làm xong bài tập rồi sao?” Linh Linh giở nốt một tờ cuối cùng hỏi.
“Ôi! Đệ quên mất!” Nói xong, hắn quay đầu ra chạy bên ngoài, gấp đến độ đầy đầu là mồ hôi.
Linh Linh nghe bước chân đi xa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa nở nụ cười.
“Cô nương, người hà tất phải chọc ghẹo Nhị thiếu gia.” Đại nha đầu phía sau Linh Linh thật sự nhịn không được nói.
Linh Linh lại đứng lên không để bụng nói: “Nó rõ ràng là cảm thấy đệ đệ hiếm lạ đến muốn chết, vừa mới tới đã khoe tam đệ với nó rất thân, ngươi còn tưởng là nó tới oán giận sao? Tiểu tử thúi, còn non lắm.”
Đại a đầu của Linh Linh đi theo phía sau nàng, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Linh Linh mang theo bọn nha đầu đến chính phòng, vừa vặn Kim Phong Hoa cũng từ bên ngoài trở về, hai người liếc nhau, Linh Linh quy củ hành lễ nói: “Cha đã về.”
Kim Phong Hoa cong khoé môi, nghĩ tới đứa con thứ hai vừa thấy cha đã giống như gặp hổ, liền biết là nữ nhi lại trêu chọc nó, nói đến cũng như người xưa đã từng nói, nữ nhi giống cha, nhi tử giống mẹ, đại nữ nhi luôn luôn thông tuệ, còn nhỏ ngoại trừ ở bên người Tiên Y làm nũng dính người, trước mặt người khác đều là thiên kim đoan trang ngoan ngoãn của Kim phủ, mà ở trong nhà đúng là ra dáng tỷ tỷ, từ chủ nhân, đối nhân xử thế khoé léo đưa đẩy như trời sanh, phẳng phất vài thứ trên người hắn đều truyền vào linh hồn cho nữ nhi. Ngược lại, con thứ hai coi như là nhi tử thứ nhất của hắn, từ khi sinh ra đã khờ, sau đó còn có chút ngốc nghếch, căn bản không chơi lại tỷ tỷ nó, còn để cho tỷ tỷ gánh tội thay, cái loại trẻ con hồn nhiên này vừa thấy đã biết là nhi tử của Tiên Y, nhưng như vậy cũng ổn, nữ nhi thông minh gả ra ngoài thì về sau nhất định có thể đối phó một nhà già trẻ, còn con trai nghe lời thành thật, tương lại xứng với một tức phụ hiếu thuận, Kim gia đã có địa vị thế này, có người chưởng gia lá gan không lớn, đối đãi với người thân càng dụng tâm, cũng không sợ bị người ta lợi dụng, chỗ Du nhi cũng có thể nhẹ nhàng hơn chút đỉnh.
“Ta nhớ rõ hôm nay ta chưa giao bài tập cho nó.” Kim Phong Hoa song hành cùng nữ nhi nói.
“Không sao coi như dự chi cho ngày mai.” Linh Linh nháy đôi mắt cầm lấy cánh tay của Kim Phong Hoa cười cười nói, không hề cảm thấy mình “giả truyền thánh chỉ” là có gì không đúng.
Hai người vào nội thất, Tiên Y tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng bởi vì gia đình hoà thuận, phu quân yêu thương, nhi nữ hiếu thuận, hơn nữa Kim Phong Hoa lại thích cho nàng uống chút thuốc bổ, sợ thân thể nàng không khoẻ bằng người tập võ thì sẽ rời hắn sớm mà đi, nàng càng sống càng trẻ, không khác biệt nhiều so với mười năm trước, trên mặt một nếp nhăn cũng không có, đứng chung một chỗ với Linh Linh càng giống như tỷ muội hơn.
“Nhi tử, cười với nương một cái?”
Hai cha con bất đắc dĩ ngồi đối diện, tam tiểu tử này là kẻ kì lạ nhất, tuy mới ba bốn tuổi, lại có thể già dặn như vậy, ngượng ngùng hay gì đó đều bị nó dùng khuôn mặt băng sơn che dấu, đây nhất định là vì mới nãy nó tưới một thân nước tiểu cho nhị ca, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, nên mới xa cách mẫu thân như thế, một bộ dạng người rảnh rỗi miễn lại gần.
“Nàng đừng động vào nó, một chút nữa nó sẽ tốt thôi.” Nhìn không được thê tử vây quanh một nam tử khác, Kim Phong Hoa đi qua đi giữ chặt tay Tiên Y nói: “Qua hai ngày nữa nàng tiến cung một chuyến đi.”
“Làm sao vậy?” Nàng nhớ kỹ mấy trước tháng nàng mới đến, nhưng là gặp mặt như vậy cũng không tốt, tuy nói không có Thái Hậu, lúc trước Du nhi tiến cung vẫn luôn là Kim tần chiếu cố, hiện giờ bà đã là Thái phi, Du nhi đối xử với bà cũng rất tôn kính, lại nói Kim gia ở Phái Quốc đã rất mạnh, nàng sợ nói gì không tốt với Du nhi.
Kim Phong Hoa nhìn mắt nữ nhi nói: “Dựa theo tuổi tác, Du nhi nên đại hôn.”
Linh Linh căn bản không dao động, đi qua đi kéo da mặt tam đệ, nhìn mặt bé đỏ lên, bộ dạng muốn khóc không khóc, phá lệ cười vui vẻ.
“Ta cũng không làm gì được.” Tiên Y cũng nhìn nhìn nữ nhi, đừng nói người khác, ngay cả nương của con bé là nàng, có đôi khi còn choáng váng. Chậc chậc, cô nương kinh thành làm gì có ai mĩ mạo hơn cô nương nhà nàng, giống như tiên nữ rớt xuống từ trên trời, ngày thường nàng hận không thể yêu thương con bé thêm một chút, nói chi là Du nhi vẫn luôn khảm nữ nhi trong tâm, trước kia là tình huynh muội, sau này không biết từ khi nào bắt đầu thay đổi, đến hai năm trước Kim Phong Hoa trở về nói nàng mới biết được, Du nhi căn bản không định gả muội muội nắm trong bàn tay từ nhỏ này cho người khác. Nói thật, hai đứa cũng coi như là thanh mai trúc mã, lại nói giữa hai đứa cũng không có quan hệ huyết thống, nhưng mấu chốt chính là Linh Linh căn bản không có phản ứng gì, ai yêu yêu ai, căn bản giống như không có can hệ với con bé. Tiên Y yêu thương Du nhi, nhưng Linh Linh là nữ hài, Du nhi lại ở trong hoàng cung, nàng đã xem qua những cung đấu gì đó trong tiểu thuyết và TV, cho nên nàng nghiêng theo hướng Linh Linh hơn. Lần này Kim Phong Hoa nói Du nhi phải đại hôn, nàng liền muốn dứt khoát trực tiếp tiến cung từ chối, dù sao hiện tại có bao nhiêu nữ nhi của quan viên lớn người trước ngã xuống, người sau muốn tiến lên tiến cung, nàng còn sợ Du nhi tìm không được người để thích sao?
“Nàng đi khuyên nhủ nó đi, nó cũng sẽ không trách chúng ta.” Kim Phong Hoa đương nhiên đồng ý với suy nghĩ của Tiên Y, kiếp trước kiếp này hắn đều đã tiếp xúc với nhiều chuyện âm u trong cung rồi, cho dù từ nhỏ Linh Linh đã một bụng đen tối, hắn cũng không định để con bé đi vào nhà giam tơ vàng đó. Huống chi, chỉ cần không phải Hoàng đế, Linh Linh gả cho ai chẳng được, về sau ai dám bắt nạt nữ nhi hắn, hắn giết cả nhà chúng.
“Hôm nay chàng đã đến?” Tiên Y lôi kéo trượng phu đi đến một bên nhỏ giọng hỏi.
“Đã đến.”
Kim Phong Hoa mỗi năm đều phải đến mộ phần của Trịnh Dịch Hiên một lần, năm đó tội của Trịnh Dịch Hiên không tới nỗi chết, nhưng hắn vì muốn diệt trừ hậu hoạn, sau khi lão Hoàng đế chết, liền lăng trì xử tử, cứ như vậy là báo được thù, thứ hai hắn cũng không sợ Trịnh Dịch Hiên ngóc đầu dậy được, đều nói với bên ngoài là giam cầm chung thân, ai cũng không biết chân tướng, bởi vì Trịnh Quốc công phủ toàn bộ đều đã bị Đại Hoàng tử giết hết, cho dù có dư lại nữ nhi xuất giá cũng không dám xuất đầu làm gì, các nàng cũng không phải quá nhàn hạ, hơn nữa đều là con vợ lẽ. Mỗi năm Kim Phong Hoa đều đi tế bái Trịnh Dịch Hiên hoàn toàn là vì tâm tư của mình, đi xem người này, chẳng những bởi vì người này thật sự là kiêu hùng tài hoa, còn bởi vì hắn muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, không thể bành trướng quá độ, không thể có ý lớn, hiện tại dù hắn là dưới một người trên vạn người của Phái quốc, hắn cũng chỉ bằng Trịnh Dịch Hiên đời trước được trời cao chiếu cố, đời này hắn tự dựa mình tính kế từng bước mới tới được bây giờ, sau này chỉ cần hắn đi sai một bước, kết cục của hắn chưa chắc tốt hơn Trịnh Dịch Hiên, còn sẽ liên luỵ người nhà.
Tiên Y cũng không biết nên nói cái gì, nàng tin tưởng Kim Phong Hoa hận Trịnh Dịch Hiên, tuy rằng không biết vì duyên cớ gì, nhưng là giữa đối thủ luôn có cảm giác anh hùng tiếc anh hùng, chỉ sợ không có đối thủ, Kim Phong Hoa cũng sẽ nhàm chán đi.
“Tiên Tiên.” Kim Phong Hoa đột nhiên giữ chặt tay thê tử, nhìn đôi mắt của nàng nói: “Sau khi Du nhi đại hôn sẽ phải tự mình chấp chính, ta muốn……”
“Làm sao vậy?” Trong lòng Tiên Y nhảy dựng, Kim đại b.iến thái sẽ không muốn ôm quyền chứ.
“Muốn cái gì đâu!” Dở khóc dở cười nhìn Tiên Y có biểu cảm giống con thứ hai, Kim Phong Hoa gõ gõ đầu nàng nói: “Ta muốn từ quan.”
Có lẽ là vẫn muốn bá chiếm quyền lực, muốn trở thành vương ẩn hình ở Phái quốc, nhưng nghĩ lại Phong quốc, năm đó một thân gia tôn như vậy cầm quyền thiếu chút nữa đã náo loạn, Nhiếp chính vương vẫn luôn vì bảo vệ đứa cháu trai này, cảm thấy hắn còn chưa thành thục, vẫn chưa lớn khôn. Nhưng vị tiểu Hoàng đế kia đã cảm thấy mình có thể đảm đương một phía rồi, hơn nữa còn có người có tâm xúi giục, lại không có nữ nhân nào ở bên giảm bớt, rất dễ cọ xát tạo ra lửa, còn đồn đại khuê nữ của Nhiếp chính vương mang theo nhi tử đi tranh giành Phong quốc, sau Nhiếp chính vương liền buông tay mặc kệ, đi du sơn ngoạn thuỷ, chờ đến khi vị tiểu Hoàng đế kia thực sự gặp được vấn đề khó khăn, mời ba mời bốn cũng không mời được người trở về, cuối cùng không thể không căng da đầu tự giải quyết. Nhiếp chính vương coi như được hoàn toàn dưỡng lão, ngày tháng còn phá lệ thanh nhàn, nhìn ông ta thật ghen tị. Tuy nói rằng giữa hắn và Du nhi có Tiên Y là nương làm giảm xóc, nhưng hắn cũng biết Du nhi đã trưởng thành, cho dù không có người xúi giục, lấy cá tính của Du nhi cũng sẽ có tâm lí phản nghịch, lại vì cung kính với hắn cùng Tiên Y, Du nhi chỉ biết nghẹn trong lòng, tự mình yên lặng thừa nhận. Du nhi là con hắn, cho dù làm Hoàng đế hắn cũng cho rằng như vậy, cho nên hắn không đành lòng, vả lại hắn cũng dùng thời gian mười năm cho Du nhi một Phái quốc thái bình, tích cực hướng về phía trước, hắn cũng nên cùng lão bà đi đâu đó một thời gian.
“Chàng thật muốn như vậy?” Tiên Y kinh ngạc nói, không ai biết Kim Phong Hoa rốt cuộc đã trả giá bao nhiêu vì Phái Quốc, thật sự cứ dễ dàng như vậy đã buông tay mà không phải trắng biến thành đen, biến thành một đại gian thần?
“Chúng ta đi ra bên ngoài một chút đi.” Kim Phong Hoa sờ sờ đầu nàng, cười nói.
“Thật sự? Kia thật tốt quá!” Tiên Y kích động lôi kéo ống tay áo Kim Phong Hoa nói: “Chúng ta đi nơi nào chơi đây? Ai nha, ta sớm đã muốn ra cửa.”
Linh Linh quay đầu lại, nhìn Kim Phong Hoa đột nhiên nói: “Cha, cũng cho con tiến cung một lần đi. Con có mấy lời muốn nói với đại ca.”
Tiên Y an tĩnh lại một chút, khó xử nhìn nữ nhi, nhưng cũng biết nữ nhi đã nói thì sẽ không có khả năng sửa lại, rất giống cha nó.
Cũng không biết Linh Linh nói gì với Du nhi, khi về đến nhà con bé liền nói đồng ý tiến cung làm Hoàng hậu, ai biết kế tiếp còn làm cho Tiên Y giật mình hơn, Du nhi có lẽ bởi vì muội muội đồng ý gả cho hắn, đầu óc nóng lên lúc thượng triều tuyên bố, nói là bởi vì mấy thế hệ tiên hoàng đều bởi vì không cùng mẹ mà tạo thành thảm án đoạt vị, cho nên hắn quyết định hậu cung chỉ có một vị Hoàng hậu, còn phi tần chỉ có thể chờ sau khi Hoàng hậu bốn mươi vẫn chưa có con trai, mới có cơ hội tuyển tiếp. Tóm lại hiện giờ các vị vẫn nên trở về ngủ đi ngon mơ đẹp đi, nữ nhi các nhà cũng sớm nên gả đi đi, hậu cung không chào đón các ngươi.
Nghe thấy cái này tin tức, Tiên Y là cảm thấy này thiên hạ thực sự có tình thánh! Mà Linh Linh lại chán đến chết dựa vào ghế trên nói với đại a đầu bên người: “Thật không thú vị, ta đồng ý tiến cung là muốn nếm thử xem ai dám đối nghịch với ta, giờ hậu cung không có người, ta đấu cùng ai đây? Chính là muốn ta nghẹn đến bốn mươi không sinh hài tử sao, đừng nói giỡn. Thật là, sớm biết vậy không đồng ý.”
Đối với lời của nữ nhi, Kim Phong Hoa chỉ tin một nửa, nhưng trong lòng hắn càng thêm rõ ràng, chỉ có khi nữ nhi tiến cung, sinh hạ hài tử vẫn là Hoàng đế, như vậy tương lai của Kim gia bọn họ chỉ cần không đi tạo phản, mấy thế hệ tiếp theo đều hưởng vinh sủng, nữ nhi là đang muốn bảo vệ mẫu thân nàng. Có lẽ toàn bộ Kim gia trong mắt nó còn không quan trọng bằng một nửa Tiên Y, nhưng Tiên Y coi trọng tương lai của con mình, Linh Linh không hi vọng nương đau khổ, giống như vậy, Kim Phong Hoa cũng để ý nhiều, cho nên sau đại hôn của nữ nhi hắn cũng sẽ từ quan không làm, từ nay về sau trời cao đất rộng, hắn có thể cùng Tiên Tiên xem hết phồn hoa thiên hạ, phong hoa tuyết nguyệt.